Sau Khi Trọng Sinh Thành Thân Với Oan Gia

Chương 13



Đến tận khuya, Trình Cẩn Ngọc mới tiễn hết khách khứa, rồi bước vào động phòng. Chàng vén khăn trùm đầu của ta, cùng ta uống rượu hợp cẩn.

Nến hỷ đỏ lay động, không khí trong phòng dần trở nên ám muội, Trình Cẩn Ngọc đã uống rượu, hành động cũng càng trở nên táo bạo.

Chàng nhìn chăm chăm vào mắt ta, bỗng nhiên bật cười.

Ta có chút khó hiểu, "Cười cái gì? Trang điểm hôm nay của ta xấu lắm sao?"

Trình Cẩn Ngọc khẽ cười, "Không, nàng mặc như thế này rất đẹp."

Chàng ôm ta, từng lớp từng lớp cởi bỏ hỷ phục trên người ta, chỉ để lại một chiếc áo mỏng bên trong. Chàng vùi mặt vào ng.ực ta, giọng khàn khàn, đầy ý cười, "Ta thật sự rất thích ngày hôm nay, Lý Hàn Nguyệt."

Ta biết, có lẽ bây giờ chàng đã hơi say.

Vì thế hành động của chàng mới dám táo bạo như vậy.

Có lẽ sợ ta và Trình Cẩn Ngọc trong động phòng sẽ gây gổ, mẫu thân ta và mẫu thân chàng đã tự ý thêm chút thuốc vào rượu hợp cẩn.

Thuốc phát tác, mặt Trình Cẩn Ngọc càng đỏ hơn, mái tóc mềm mại của chàng cứ cọ cọ vào n.g.ự.c ta, trông vô cùng lưu luyến và hân hoan.

Chàng lẩm bẩm không ngừng, "Lý Hàn Nguyệt, ta còn muốn nghe nàng nói thích ta thêm lần nữa."

Ta bất đắc dĩ, "Thích chàng, thích chàng được chưa."

Trình Cẩn Ngọc ngây ngốc cười, lật người đè ta xuống giường.

Đêm càng khuya, trong phòng xuân sắc tràn ngập.

Cuộc sống sau khi thành hôn của ta và Trình Cẩn Ngọc vô cùng hòa hợp.

Khi chàng luyện võ, ta ở bên cạnh ăn trái cây.

Khi chàng đọc sách, ta ở bên cạnh ăn bánh ngọt.

Ta ăn mãi, ăn đến nỗi vòng eo đã xuất hiện một lớp mỡ nhỏ.

Ta bắt đầu lo lắng, véo vào lớp mỡ ở eo, mặt mày u sầu hỏi Trình Cẩn Ngọc, "Hình như ta lại béo lên rồi, chàng xem thử đi?"

Trình Cẩn Ngọc cởi trần, đường nét cơ bắp dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên vô cùng rạng rỡ. Rõ ràng mỗi đêm đều vận động, vậy mà thân hình chàng ngày càng hoàn hảo hơn, còn ta thì ngược lại, thật không thể chịu nổi.

Trình Cẩn Ngọc cười gian, kéo ta vào lòng, đôi tay dài thanh mảnh không yên phận nắn nắn lớp mỡ mềm trên bụng ta. "Hình như đúng là béo lên thật."

Ta lập tức nổi cáu, hung dữ gõ vào đầu chàng một cái, "Chàng nói cái gì vậy! Rõ ràng là không có béo!"

Trình Cẩn Ngọc bất đắc dĩ giữ tay ta lại, "Được được, không béo."

Thành hôn được một năm rưỡi, Trình Cẩn Ngọc không còn dễ đỏ mặt nữa, ngược lại ngày càng biết chọc ghẹo ta, mỗi đêm đều phải quấn lấy ta làm vận động trước khi ngủ.

Phiền phức vô cùng.

Cho đến khi biên cương truyền đến tin báo khẩn, tướng quân An quốc bên cạnh dẫn năm mươi vạn đại quân đột kích.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com