“Giống như Chu Văn Uyên, người trước đây đã đính hôn với nàng, tuy tư chất kém cỏi, nhưng bù lại là chăm chỉ.”
“Nếu có danh sư dẫn dắt, thi đỗ cử nhân cũng không phải không thể.”
“Trước đây nể mặt nàng, ta còn định tiến cử hắn vào Bạch Lộc Thư Viện.”
“Bây giờ thì thôi, đừng mơ nữa.”
“Với năng lực của hắn, có cố gắng thêm mười mấy năm nữa, cùng lắm cũng chỉ đỗ nổi tú tài thôi.”
23
Lời của Giang Nghiễn Chu như một tia sét đánh thẳng xuống đầu ta.
Bạch Lộc Thư Viện là học viện tốt nhất trong huyện chúng ta, nổi danh khắp cả phủ thành.
Viện trưởng là một vị đại nho, nghe nói từng là danh thần triều trước.
Những người được học tại thư viện đều là con nhà giàu có hoặc quyền quý.
Còn con cháu nhà nghèo thì phải vượt qua rất nhiều kỳ khảo hạch nghiêm khắc mới có thể vào được.
Kiếp trước, Chu Văn Uyên không vượt qua được kỳ khảo thí của Bạch Lộc Thư Viện.
Sau khi thi xong trở về nhà, hắn còn khóc một trận lớn.
Vậy mà chẳng bao lâu sau lại có tin hắn được trúng tuyển.
Lúc đó Trương Quế Phương còn đắc ý vô cùng, nói rằng các phu tử trong thư viện cuối cùng cũng không còn mù mắt, vừa nhìn đã nhận ra Chu Văn Uyên chính là Văn Khúc tinh hạ phàm.
Cũng từ khi đó, Chu Văn Uyên thuận lợi thi đỗ tú tài rồi đến cử nhân.
Không phải cử nhân nào cũng được làm quan, còn phải chờ có vị trí trống.
Chức quan mà Chu Văn Uyên nhận được, không biết khiến bao nhiêu người đỏ mắt ganh tị.
Tuy hắn chỉ là một huyện lệnh, nhưng ngay cả tri phủ đại nhân cũng phải khách khí với hắn.
Chu Văn Uyên từng kể với ta, rằng tri phủ đại nhân nhờ hắn nói tốt vài câu trước mặt Cửu vương gia.
Hắn thì biết gì về Cửu vương gia chứ.
Lẽ nào, tất cả mọi chuyện… đều là do Giang Nghiễn Chu sắp xếp?
Phải rồi!
Ta nhớ viện trưởng của Bạch Lộc Thư Viện, trước khi cáo lão hồi hương, hình như từng là thầy dạy của Cửu vương gia.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vậy thì kiếp trước, người được hưởng phúc không phải ta mà là Chu Văn Uyên?
Tất cả những nhẫn nhịn và lùi bước của ta suốt cả đời… tính là gì?
Là ta xui xẻo ư?
“Con gà mái không biết đẻ, ai cưới phải ngươi thì xui tận mạng.”
“Nếu không phải gả vào nhà chúng ta, chắc giờ ngươi vẫn đang tưới phân ngoài ruộng đấy!”
“Ông trời thật không có mắt, thứ thôn dã như ngươi mà cũng được làm phu nhân quan gia! Phì!”
Những lời chửi rát mặt của Trương Quế Phương như vẫn còn văng vẳng bên tai ta.
“Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa!”
Ta giật mình ngẩng đầu, mới phát hiện tiếng gọi vừa rồi không phải là ảo giác.
Trương Quế Phương… thực sự đang đứng ngoài cổng gọi ta.