Những thái y có thâm niên trong Thái Y Viện hôm nay đều bị triệu tập đến đây, từng người lần lượt bắt mạch cho Chu Viễn Hồi.
Sự việc liên quan đến sinh tử của Hoài Vương, nên dù đã chẩn đoán xong, các thái y vẫn không dám tùy tiện mở miệng. Hoàng đế hiểu được nỗi băn khoăn của bọn họ, liền đặc biệt cho phép lui xuống thiên điện bàn bạc một lúc.
Sau đó, ngài mới triệu tập Viện phán - người đứng đầu Thái Y Viện - cùng với Tưởng thái y, người vẫn luôn chăm sóc Chu Viễn Hồi ở Hoài Quận, vào bẩm báo.
"Nói đi, Hoài Vương trúng độc gì, rốt cuộc tình hình thế nào?" Hoàng đế trầm giọng hỏi.
"Khởi bẩm Bệ hạ, may mắn trong phủ Vương gia có đại phu xử lý kịp thời, lại thêm Tưởng thái y tận tâm chăm sóc, nên lượng độc Vong Xuyên còn sót lại trong cơ thể Hoài Vương điện hạ chỉ còn khoảng ba phần." Viện phán lên tiếng.
"Nói tiếp." Hoàng đế gật đầu.
"Chỉ là, độc Vong Xuyên vốn là kỳ độc của Đông Châu, dù chỉ còn ba phần cũng không thể xem nhẹ. Sau khi hạ quan cùng các vị thái y thương nghị, nhất trí cho rằng giải dược này có thể bảo toàn tính mạng cho điện hạ."
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên, lập tức hỏi: "Vậy đôi mắt của Hoài Vương thì sao?"
"Bệ hạ, khi hạ quan đến Hoài Quận, Vương gia đã nguy kịch chỉ còn thoi thóp. Bất đắc dĩ, hạ quan chỉ có thể dùng châm cứu để tạm thời áp chế độc tính, tránh cho Vương gia gặp nguy hiểm đến tính mạng." Tưởng thái y lau mồ hôi trên trán, rõ ràng là vô cùng căng thẳng, "Nhưng y thuật của hạ quan còn nông cạn..."
"Đừng vòng vo. Trẫm hôm nay không phải đến để làm khó các ngươi, nói thẳng kết luận." Hoàng đế cắt ngang.
"Độc Vong Xuyên đã tồn tại trong cơ thể Vương gia một thời gian. Hiện tại dù dùng giải dược cũng chỉ có thể giữ được tính mạng, còn về đôi mắt của Vương gia thì..."
Chu Viễn Hồi vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Hoàng đế thì đã nhíu chặt mày.
"Không có cách nào sao?" Hoàng đế hỏi.
Viện phán cẩn trọng đáp: "Hạ quan có thể dùng châm cứu để khử độc cho Vương gia, nhưng vì độc tính đã xâm nhiễm đôi mắt, một khi tiến hành, có khả năng sẽ phát sinh những vấn đề khác."
"Vấn đề gì?" Hoàng đế truy hỏi.
"Chuyện này... hạ quan không thể đoán trước được. Có lẽ cần thử mới biết được."
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: "Hồ đồ! Chuyện liên quan đến tính mạng của Hoài Vương, sao có thể đem ra thử nghiệm như trò đùa?"
Viện phán vội vàng trấn an: "Bệ hạ bớt giận. Việc khử độc cần có thời gian, nếu có biến chứng, chúng thần hoàn toàn có thể kịp thời ngăn chặn, tránh tổn hại nghiêm trọng."
Hoàng đế im lặng hồi lâu, hiển nhiên đang tức giận vì khó xử.
Chu Viễn Hồi dường như đã đoán trước được tình huống này, nên từ đầu đến cuối không hề tỏ ra bất ngờ. Hắn hiểu tiếng Đông Châu, có khi trước đó đã từng xem qua các y thư liên quan.
"Chuyện này hoãn lại hai ngày rồi bàn tiếp." Chu Viễn Hồi lên tiếng, nhìn về phía hoàng đế, "Trời sắp tối rồi, đệ nên về nhà."
Hoàng đế nhìn lướt ra bên ngoài, thấy sắc trời đã dần tối, lại nhìn sang đôi mắt vô thần của đệ đệ mình. Cuối cùng, ngài không giữ lại mà chỉ phân phó Vũ Lâm Vệ hộ tống hắn về phủ.
"Không cần phiền toái, đệ có mang theo tùy tùng, họ đang chờ ngoài điện." Chu Viễn Hồi nói.
Hoàng đế biết tính tình của vị đệ đệ này, nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Sau khi cáo lui, Chu Viễn Hồi không vội vã xuất cung mà đứng đợi ngay trên con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến Thái Y Viện. Nhìn thấy hắn, đám thái y ai nấy đều hoảng hốt, sợ bị Hoài Vương điện hạ làm khó, không ai dám hó hé một lời.
Những người khác như được đại xá, chỉ hành lễ qua loa rồi nhanh chóng rời đi, để lại một mình viện phán đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.
"Trước mặt Bệ hạ, ông có điều kiêng dè. Nhưng bây giờ chỉ có ta và ông, không cần che giấu."
Dù đôi mắt hắn có chút vô thần, nhưng khí thế trên người lại không hề suy giảm, uy áp nặng nề khiến viện phán gần như không dám ngẩng đầu lên đối diện với hắn.
"Nếu ta muốn chữa khỏi đôi mắt này, thì sao?"
"Vương gia..."
"Bổn vương chỉ hỏi một lần, muốn nghe lời thật."
Viện phán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nuốt hết những lời ba phải vào bụng, rồi lấy hết dũng khí nói: "Theo ghi chép trong y thư Đông Châu, từng có cách loại trừ dư độc. Nhưng người trúng độc sau khi chữa khỏi... phần lớn đều hóa điên."
"Hoá điên?" Giọng điệu của Chu Viễn Hồi vẫn bình tĩnh như cũ, "Ý ông là, bổn vương hoặc là sống cả đời trong bóng tối, hoặc là hóa thành kẻ điên?"
Viện phán không dám trả lời, chỉ có thể cúi đầu nhận tội.
Chu Viễn Hồi không làm khó ông ta thêm, chỉ xoay người rời đi, tiếp tục tiến về phía cung môn.
"Vương gia, người trúng loại độc này vốn rất ít, số người sống sót lại càng hiếm hoi, cho nên ghi chép trong y thư Đông Châu chưa chắc đã hoàn toàn chính xác." Đàm Nghiên Bang vội vàng trấn an, "Hơn nữa, Thái Y Viện có không ít danh y y thuật cao minh..."
"Chuyện này không cần nhắc tới trước mặt Vương phi." Chu Viễn Hồi ngắt lời.
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu." Đàm Nghiên Bang lập tức đáp.
—
Phủ Hoài Vương.
Sau khi mọi thứ trong phủ được sắp xếp ổn thỏa, Thành Quận Vương cũng cáo từ. Trong lòng hắnta vẫn canh cánh tình trạng của nhị ca, nên vội vã vào cung xem thế nào.
Tiễn Thành Quận Vương rời đi xong, Dụ Quân Chước tiện tay gọi một tiểu tư trong phủ lại.
"Vương phi có điều gì sai bảo?" Tiểu tư vội vàng bước tới, thái độ vô cùng cung kính.
"Thời gian trước ta luôn ở Hoài Quận, đối với chuyện trong Kinh thành không biết rõ lắm. Những tháng qua, sứ đoàn Nam Thiệu đã vào Kinh chưa?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Bẩm Vương phi, hình như bên Nam Thiệu xảy ra chút biến cố, nên sứ đoàn bị chậm trễ, chưa nhập Kinh."
"Vậy nghĩa là, đến giờ Nam Thiệu vẫn chưa chính thức nghị hòa với chúng ta?" Dụ Quân Chước thoáng kinh ngạc.
"Tiểu nhân nghe nói nghị hòa được dời sang đầu xuân năm sau."
"Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi."
Dụ Quân Chước không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng lại đầy nghi hoặc.
Khi còn ở Hoài Quận, y không dám tùy tiện dò hỏi chuyện trong Kinh, sợ bị Chu Viễn Hồi nghi ngờ.
Dù sao thì, trong khoảng thời gian Hoài Vương điện hạ "đã chết", y và Viễn Châu từng...... Đêm đó rõ ràng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nếu lọt vào tai Hoài Vương, có giải thích thế nào cũng khó mà rõ ràng được.
Y có Kim Lệnh, dù Chu Viễn Hồi biết chuyện cũng không thể làm gì y. Nhưng Viêcn Châu thì khác, chỉ là một ám vệ nho nhỏ, lại dám làm chuyện vượt quá bổn phận, nếu Chu Viễn Hồi ra tay giết hắn, cũng không phải chuyện gì khó đoán.
Dụ Quân Chước không muốn Viễn Châu mất mạng.
Đó là người bằng hữu đầu tiên của y. Chỉ cần xác định đối phương vẫn còn sống, như vậy là đủ rồi.
Nhưng hiện tại, Viễn Châu hoàn toàn không có tin tức, cứ như thể đã biến mất vào hư không. Những người từng đến Nam Cảnh trước đây cũng bặt vô âm tín, thậm chí ngay cả sứ đoàn Nam Thiệu cũng mãi chưa nhập Kinh.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Không thể nào. Đại Du và Nam Thiệu đã đình chiến, tình hình chiến sự sớm được bình ổn. Những người được cử đi Nam Thiệu cũng là do chính Hoàng đế phái đi, nếu thực sự có biến cố, không thể nào đến cả một chút tin tức cũng không có.
Dụ Quân Chước có thể nghĩ đến khả năng duy nhất: Viễn Châu đã ở lại Nam Cảnh.
Người của Hoài Vương vẫn còn đóng quân tại đó, mà Viễn Châu dù sao cũng là người của Hoài Vương phủ, khả năng hắn ở lại Nam Cảnh là rất cao. Có lẽ là vì Hoàng đế ra lệnh, cũng có thể chính hắn vì chuyện trước kia mà hối hận, không dám quay lại Kinh thành đối mặt với chủ tử của mình.
Nghĩ như vậy, mọi chuyện đều hợp lý.
Đặt mình vào vị trí của Viễn Châu, Dụ Quân Chước cũng cảm thấy bản thân sẽ không dám trở về.
Vậy thì cũng tốt.
So với việc gặp lại hắn, Dụ Quân Chước càng mong hắn có thể bình an sống tiếp.
"Vương phi, đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?" Lưu quản gia mỉm cười hỏi.
"Không có gì." Dụ Quân Chước nhìn về phía Lưu quản gia, trong lòng có chút chột dạ.
"May mà trong phủ vẫn còn ít bạc than, lão nô đã sai người mang một chậu vào phòng Vương phi trước, tránh để người bị lạnh." Lưu quản gia ra hiệu cho người hầu đặt chậu than vào phòng, rồi dặn dò thêm, "Nhớ hé cửa sổ một chút để thông gió. Tối nay cũng phải đốt địa long."
Dụ Quân Chước ngồi trên trường kỷ sưởi ấm một lúc lâu, đợi thân thể cảm thấy dễ chịu hơn mới đứng dậy đi đến Vọng Nguyệt Các. Trước tiên, y thắp hương cho mẫu thân, rồi cũng đốt một nén hương cho những vị tướng sĩ từng ở lại Vọng Nguyệt Các.
"Lưu quản gia, không cần theo ta. Ta muốn ở lại bầu bạn với mẫu thân một lát." Dụ Quân Chước nói.
"Được, vậy lão nô đi xem Thế tử trước." Lưu quản gia đáp, sau đó cáo lui.
Trong Vương phủ, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, trong viện cũng có hộ vệ túc trực, nên không có gì đáng lo ngại.
"Mẫu thân, hài nhi đã trở về." Khi còn ở Hoài Quận, Dụ Quân Chước cũng thường xuyên đến Kỳ phủ thắp hương cho mẫu thân. Nhưng trước mặt người ngoài, y luôn cảm thấy ngượng ngùng, chỉ đơn giản quỳ xuống dâng hương rồi rời đi.
Hôm nay trở lại Vọng Nguyệt Các, y mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
"Hài nhi vẫn khỏe, mẫu thân không cần lo lắng. Chờ thêm ít ngày, hài nhi sẽ đến Công bộ hỏi thăm ngày lành, sau đó chuẩn bị dời mộ của mẫu thân. Đến lúc đó, cữu cữu, cữu mẫu và biểu ca cũng sẽ đến."
Trước mặt mẫu thân, tâm tư của Dụ Quân Chước luôn trở nên đặc biệt mềm mại. Những lời mà ngày thường khó nói thành lời, hôm nay lại có thể tự nhiên mà thổ lộ.
"Mẫu thân, người còn nhớ vị hộ vệ ngày trước thường theo chúng ta không? Hắn đã đi Nam Cảnh rồi. Không biết bây giờ thế nào, có bình an không... Mẫu thân, người nhất định phải phù hộ cho hắn."
Dưới hành lang bên ngoài Vọng Nguyệt Các, Chu Viễn Hồi đứng giữa bóng đêm, ánh mắt sâu thẳm.
"Còn có một điều nữa... hài nhi... phu quân." Dụ Quân Chước nhắc đến Chu Viễn Hồi, vành tai hơi ửng đỏ.
Nam nhân đứng dưới hành lang nghe vậy thì sững lại, nét u ám trong mắt vơi đi quá nửa, rồi nghe thiếu niên tiếp tục nói: "Mẫu thân nhất định phải phù hộ cho ngài ấy thuận lợi giải độc, sớm ngày hồi phục thị lực. Ngài ấy..... Ngài ấy đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy hài nhi."
"Vương gia từ trước đến nay rong ruổi sa trường, là bậc nam nhi dũng mãnh nhất, ngài ấy không nên mù. Nếu có thể lựa chọn, thà rằng để hài nhi làm người mù còn hơn, dù sao con cũng không cần ra trận, thấy hay không thấy cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì..."
Dụ Quân Chước còn chưa nói xong, bỗng cảm giác có ai đó đến gần bên cạnh.
Y quay đầu nhìn lại, đột nhiên không kịp đề phòng mà chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Viễn Hồi.
"Vương... Vương gia đến từ bao giờ?" Dụ Quân Chước có chút căng thẳng.
"Vừa tới." Chu Viễn Hồi vươn tay về phía y, "Hương."
"A!" Dụ Quân Chước vội vàng đưa hương cho hắn.
Chu Viễn Hồi ung dung hành lễ, dâng hương, động tác liền mạch lưu loát, thậm chí không cần Dụ Quân Chước giúp đỡ.
"Vương gia... có thể nhìn thấy sao?" Dụ Quân Chước kinh ngạc thốt lên.
"Hửm?" Chu Viễn Hồi quay đầu lại, ánh mắt vẫn có chút vô định.
Hắn vừa mới trở về Vương phủ ngày đầu tiên mà đã có thể hành động tự nhiên như vậy sao?
Nhưng Dụ Quân Chước nhanh chóng phản ứng lại, đây là Hoài vương phủ. Nhiều năm qua, Chu Viễn Hồi luôn sống ở đây, tất nhiên từng viên gạch, từng mái ngói đều vô cùng quen thuộc với hắn.
Nghĩ đến điều này, y không suy nghĩ thêm nữa.
"Tình hình của Thái y thế nào rồi?" Vừa bước ra khỏi Vọng Nguyệt Các, Dụ Quân Chước liền hỏi.
"Vẫn chưa có kết luận chính xác, cứ để bọn họ xem xét thêm vài ngày nữa." Chu Viễn Hồi đáp.
Dụ Quân Chước thầm nghĩ, độc Vong Xuyên này quả thực khó giải, trong thời gian ngắn không thể điều chế được giải dược cũng là chuyện dễ hiểu, nên y không truy hỏi thêm.
"Hôm nay trên đường đi, bổn vương tiện thể ghé qua gặp Đinh Thị lang. Hắn nói Tư Thiên Giám đã chọn được ngày tốt, ngày 24 tháng này thích hợp để dời mộ." Chu Viễn Hồi nói tiếp, "Bổn vương đã sai người gửi tin về Hoài Quận, cả nhà cữu cữu ngươi chắc hẳn có thể kịp trở về trước ngày đó."
Chu Viễn Hồi khựng lại, dừng bước, nhìn y chăm chú, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Vương gia?"
"Hôm nay ngươi mặc màu gì?"
"Màu nguyệt bạch, là chiếc áo bông có cổ lông mà ta hay mặc, lông ở cổ áo là lông thỏ trắng." Dụ Quân Chước đáp.
Chu Viễn Hồi đưa tay chạm vào cổ y, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lại khẽ lướt tay trên khuôn mặt y, như thể đang tỉ mỉ phác họa từng đường nét thanh tú của thiếu niên trước mặt. Động tác chậm rãi mà đầy nghiêm túc.
"Đợi Thái y điều chế xong giải dược, Vương gia sẽ có thể nhìn thấy ta."
"Ừ." Chu Viễn Hồi thu tay lại, sắc mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào.
Sau ngày hôm đó, hễ có cơ hội, Dụ Quân Chước liền khéo léo dò hỏi về chuyện giải dược. Nhưng đáp án của Chu Viễn Hồi vẫn luôn như cũ, khiến y không khỏi nghi ngờ, liệu các Thái y trong Thái Y Viện có thật sự đang tích cực điều chế giải dược không?
Dụ Quân Chước không ngốc, y biết có hỏi cũng không moi được gì từ miệng Hoài Vương điện hạ, nên dứt khoát tìm đến Thành Quận Vương. Nhưng Thành Quận Vương cũng chẳng biết được nhiều hơn y là bao, thế là hắn ta đơn giản dẫn y đến thẳng nhà Tưởng Thái y, bắt người đối chất rõ ràng.
Tưởng Thái y ngẩn người, lộ vẻ khó xử. Bệ hạ đã hạ lệnh, chuyện liên quan đến Hoài Vương không được tiết lộ ra ngoài. Nhưng người đứng trước mặt ông lúc này lại là Thành Quận Vương và Hoài Vương phi, liệu có được tính là "người ngoài" không đây?
"Bệ hạ đã dặn dò..." Tưởng Thái y ấp úng.
"Ta tẩu tẩu chẳng phải người ngoài." Thành Quận Vương cười nhạt, chậm rãi nói, "Nhị ca ta chính là phu quân của y, ông còn định giấu giếm được sao?"
Hắn ta vừa mềm mỏng thuyết phục, vừa ngầm uy hiếp: "Chắc ông cũng biết, nhị ca ta trước nay luôn yêu thương tẩu tẩu. Hôm nay nếu Tưởng Thái y không chịu nói, ngày mai ai đến tận cửa tìm ông thì còn chưa biết được đâu."
Tưởng Thái y suy nghĩ một lát, cảm thấy lời của Thành Quận Vương cũng có lý. Nếu nhất định phải đắc tội một người giữa Hoài Vương và Vương phi, thì người đó chắc chắn không thể là Vương phi, bằng không chẳng khác nào đắc tội cả hai.
"Khi Vương gia vừa hồi Kinh, Viện phán đại nhân đã dẫn người bắt tay vào luyện chế giải dược, liên tục điều chỉnh dược lượng để đạt hiệu quả tốt nhất. Hiện giờ giải dược đang được cất giữ trong cung, Vương gia có thể dùng bất cứ lúc nào." Tưởng Thái y nói.
"Vậy tại sao huynh ấy vẫn chưa uống?" Thành Quận Vương cau mày khó hiểu.
"Hiện tại, vấn đề khó giải quyết nhất không phải giải dược, mà là đôi mắt của Vương gia. Nếu muốn khôi phục thị lực, nhất định phải dùng châm cứu để loại bỏ độc tố. Nhưng phương pháp này lại tiềm ẩn một nguy cơ khác..." Tưởng Thái y liếc nhìn Dụ Quân Chước, thận trọng nói: "Vương gia rất có khả năng sẽ nhìn thấy lại, nhưng tính tình có thể sẽ..."
"Sẽ như thế nào?" Dụ Quân Chước vội hỏi.
"Điên loạn." Tưởng Thái y đáp.
Lòng Dụ Quân Chước chùng xuống, ngay lập tức hiểu ra tại sao Chu Viễn Hồi vẫn chần chừ chưa chịu giải độc. Dù có lựa chọn thế nào, hắn cũng không biết phải quyết định ra sao, là chấp nhận sống cả đời trong bóng tối, hay đánh đổi để rồi trở thành một kẻ điên?
"Tưởng Thái y, ta muốn biết cụ thể hơn. Khi nói điên loạn, ý ông là gì?" Dụ Quân Chước không kìm được mà hỏi tiếp, "Là trở nên ngu dại, như một đứa trẻ lên vài tuổi? Hay là..."
"Trong y thư Đông Châu chỉ ghi lại một trường hợp tương tự với Vương gia." Tưởng Thái y chậm rãi nói, "Người đó sau khi khôi phục thị lực thì trở nên hung bạo, thích giết chóc, tính tình đại biến."
Ông dừng một chút rồi tiếp tục: "Viện phán đại nhân suy đoán rằng, trong quá trình giải độc, một bộ phận nào đó trong não có thể bị tổn thương, khiến cho cảm xúc của người trúng độc trở nên mãnh liệt hơn người bình thường, từ đó dễ mất kiểm soát."
Nghe đến đây, Dụ Quân Chước không khỏi nhớ lại những lời đồn đại trước kia.
Y nghĩ, khi Chu Viễn Hồi biết được chuyện này, hắn nhất định đã vô cùng khổ sở.
Nhưng giải dược không thể cứ trì hoãn mãi. Ba tháng trôi qua trong chớp mắt, Dụ Quân Chước lo sợ càng kéo dài thì càng dễ xảy ra biến cố. Cả hai kết quả kia, y đều khó mà chấp nhận. Nhưng so với tính mạng của Chu Viễn Hồi, y cảm thấy bất kể hậu quả ra sao, y cũng có thể chấp nhận.
Y để ý nhất chính là, Chu Viễn Hồi có thể sống.
"Vương gia, ngày mai ta sẽ cùng ngàu vào cung." Trước khi đi ngủ, Dụ Quân Chước quay sang nói với hắn.
"Vào cung làm gì?" Chu Viễn Hồi biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Cùng ngài, uống giải dược."
Chu Viễn Hồi nhíu mày: "Ai đã nói gì với ngươi?"
"Không có ai cả, là ta nhất quyết phải hỏi." Dụ Quân Chước nhẹ giọng đáp, "Bởi vì, ta sợ."
Chu Viễn Hồi sững người: "Ngươi sợ cái gì?"
"Ta sợ ngài sẽ chết."
"Ngươi không sợ bổn vương sẽ vĩnh viễn là một kẻ mù, hoặc trở thành một con quái vật điên loạn sao?"
"Ta sợ." Dụ Quân Chước siết chặt tay hắn, "Nhưng điều ta sợ nhất chính là ngài sẽ chết."
Ánh mắt Chu Viễn Hồi khẽ dao động, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo: "Nếu phải sống cả đời như một kẻ tàn phế, bổn vương thà rằng chết đi còn hơn."
Dụ Quân Chước sững sờ.
Từ sau khi trúng độc đến nay, đây là lần đầu tiên Chu Viễn Hồi nói ra những lời như vậy trước mặt y.
Hắn lúc nào cũng bình tĩnh, trầm lặng như mặt hồ không gợn sóng. Trừ lần phát giận khi mới mất đi ánh sáng, từ đó về sau, hắn chưa từng bộc lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Nhưng hắn là Hoài Vương!
Là thiếu niên từng tung hoành sa trường, bách chiến bách thắng. Sao có thể cam tâm chấp nhận một bản thân như vậy? Như một con chiến mã bị chặt gãy chân, như một con chim ưng gãy cánh, như một con cá mắc cạn trên bờ cát, vĩnh viễn không thể tự do tung hoành nữa.
"Ngươi đang khóc?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Ta..." Dụ Quân Chước muốn phủ nhận, nhưng những giọt nước mắt rơi xuống đã phản bội y.
Chu Viễn Hồi đưa tay chạm vào mặt y, định lau đi nước mắt, nhưng nước mắt rơi quá nhanh, hắn lau thế nào cũng không kịp.
"Khi ngươi khóc, mắt sẽ đỏ hoe, nhìn vào càng khiến lòng người đau đớn. Nhưng ta lại không thể nhìn thấy. Khi ngươi cười, đôi mắt sẽ cong lên. Khi ngươi thẹn thùng, vành tai sẽ đỏ trước tiên. Nếu ngươi xấu hổ đến mức không chịu nổi, ngay cả làn da cũng sẽ ửng đỏ...... Nhưng ta đều không thể nhìn thấy."
"Ngài không nhìn thấy, nhưng ngài có thể chạm vào ta mà."
Thiếu niên nắm lấy tay hắn, đặt lên khuôn mặt mình, rồi lại kéo xuống và lướt qua từng tấc da thịt. "Mặt ta, tai ta, trên người ta mỗi một chỗ, ngài đều có thể chạm vào."
Giọng nói mang theo tiếng nức nở, như một người bệnh tuyệt vọng, cố gắng thử mọi cách để níu kéo.
Chu Viễn Hồi nhất thời không biết phải làm sao.
Hắn đã quen với dáng vẻ ngoan ngoãn của Dụ Quân Chước, quen với sự nhẫn nhịn, cam chịu của y. Nay đối diện với một Dụ Quân Chước vừa kích động, vừa yếu đuối, lại vô cùng đáng thương, hắn hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn không dám lớn tiếng quát, sợ làm y hoảng sợ.
Hắn cũng không dám hành động quá mạnh, sợ vô tình làm y tổn thương.
Nhưng Dụ Quân Chước lại không hề kiêng dè. Y như mất hết lý trí, vừa khóc vừa run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, thậm chí có chút bấn loạn.
Chu Viễn Hồi bất đắc dĩ, sợ y xúc động làm ra hành động quá khích, đành phải nắm chặt cổ tay y, khống chế người lại.
Dụ Quân Chước bị ép phải bình tĩnh, nhưng nỗi bi thương trong lòng vẫn chưa kịp ph.át t.iết.
Y vốn định bật khóc lớn hơn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn trước mắt, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.
Như bị ma xui quỷ khiến, y đột nhiên nghiêng người tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nam nhân.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ xung quanh đều lặng như tờ.