Trên xe ngựa trở về Hoài Vương phủ, Dụ Quân Chước vẫn luôn trầm mặc, không nói một lời.
Chu Viễn Hồi ngồi bên cạnh, trong đầu vẫn văng vẳng những lời của Vĩnh Hưng hầu.
Hắn thực ra không bận tâm Vĩnh Hưng hầu nói gì, điều y để ý là thái độ của Dụ Quân Chước. Khi nghe câu "trộm lưu lại con nối dõi", thiếu niên ấy không hề phản bác.
Điều này khiến Chu Viễn Hồi không khỏi hoài nghi, Dụ Quân Chước có động tâm hay không?
Hắn đã mấy lần định mở miệng dò hỏi, nhưng lại sợ phải nghe câu trả lời mà bản thân không muốn đối diện.
Nếu Dụ Quân Chước nói muốn... thì hắn phải làm gì đây?
Đáp ứng? Không có khả năng.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc Dụ Quân Chước chạm vào người khác, dù là nam hay nữ, hắn đều không thể chấp nhận.
Nếu điều đó thực sự xảy ra, hắn nhất định sẽ rút đao giết kẻ kia, sau đó đem Dụ Quân Chước nhốt lại trong Cương phủ, không bao giờ cho rời đi nữa.
Chu Viễn Hồi không biết tình yêu của người khác trông như thế nào, hắn chỉ biết tình yêu của mình đối với Dụ Quân Chước tràn ngập h.am m.uốn chiếm hữu tuyệt đối, cùng vô số ý niệm ích kỷ, điên cuồng.
Nếu không phải lý trí còn sót lại kiềm chế, hắn hận không thể không cho bất kỳ ai tiếp cận Dụ Quân Chước, để ánh mắt và trái tim y chỉ có thể chứa một mình hắn.
Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng dò hỏi, Dụ Quân Chước vừa trở lại Vương phủ, mới bước qua cửa đã ngã xuống.
Đại phu vội vàng đến bắt mạch, chẩn đoán không có gì đáng ngại, chỉ là những ngày qua luôn căng thẳng, hôm nay tinh thần thả lỏng nên cơ thể không chịu nổi.
Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ ổn.
Dụ Quân Chước ngủ một giấc thật dài, trời đất như chìm vào bóng tối.
Trong mơ, y thấy mẫu thân của mình, Kỳ Tiểu Uyển.
Bà có vài phần giống y, nét mặt thanh tú dịu dàng, đường nét tinh xảo. Trông bà chỉ chừng hơn 20 tuổi, trẻ trung và xinh đẹp. Dù Dụ Quân Chước chưa bao giờ gặp bà ngoài đời, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua trong giấc mộng, y lập tức nhận ra.
"Mẫu thân..." Dụ Quân Chước khẽ gọi.
"Con ta đã lớn như vậy rồi." Kỳ Tiểu Uyển đưa tay vuốt nhẹ gương mặt y, ánh mắt chan chứa dịu dàng, "Sao lại gầy thế này? Đã chịu ủy khuất gì sao?"
Sợ mẫu thân lo lắng, Dụ Quân Chước liều mạng lắc đầu, nhưng nước mắt lại cứ thế tuôn trào, không cách nào kiểm soát.
Kỳ Tiểu Uyển kéo y vào lòng ôm chặt.
Khoảnh khắc đó, Dụ Quân Chước như trở thành một đứa trẻ sơ sinh, bị quấn trong tã lót, được mẫu thân ôm chặt trong mùa đông lạnh giá.
Trong giấc mộng ấy, Kỳ Tiểu Uyển không chết vì khó sinh.
Dụ Quân Chước lớn lên dưới gối bà, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà sống.
Khi tỉnh lại, y chỉ cảm thấy buồn bã và mất mát.
Y nghĩ, chắc hẳn mẫu thân biết y nhớ bà quá nhiều, nên mới xuất hiện trong mộng để an ủi y.
Dụ Quân Chước trận này bệnh phải dưỡng rất lâu, mãi đến tận dịp Tết mới dần hồi phục.
Trong thời gian đó, cữu cữu cùng Kỳ Phong đã đến thăm y nhiều lần, Thành Quận Vương cũng ngày ngày ghé qua.
Mãi đến đêm Giao Thừa, y mới xem như khỏe hẳn.
Chu Viễn Hồi lo y vừa ra ngoài lại nhiễm lạnh, liền mời gia đình Kỳ chưởng quầy đến Vương phủ, cùng nhau đón năm mới.
Đây là lần đầu tiên Dụ Quân Chước cùng những người thân thiết ăn Tết, trong lòng vui vẻ, thế nên y cũng uống hai ly rượu.
Kết quả là khi Kỳ chưởng quầy và mọi người rời đi, Dụ Quân Chước đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Chu Dung từ ban ngày đã náo loạn đòi cùng ca ca và phụ vương đón giao thừa, nhưng không bao lâu sau cũng rúc vào lòng Dụ Quân Chước, ngủ khì mất.
Chu Viễn Hồi tiễn khách xong trở về, ngồi xổm bên cạnh giường, nhìn hai người một lớn một nhỏ ngủ say mà lòng hắn lại vừa mãn nguyện, vừa mềm mại lạ thường.
Hắn đã bôn ba nhiều năm như vậy, ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi hắn.
Chỉ cần Dụ Quân Chước không cân nhắc đến chuyện sinh hài tử, thì ba người bọn họ vẫn có thể an ổn mà sống bên nhau như thế này mãi mãi.
Sau Tết, Kinh thành vẫn yên bình.
Mãi đến ngày mùng 9, Nam Thiệu phái người mang tin tức đến.
Hoàng đế triệu Chu Viễn Hồi vào cung, người đưa tin đích thân giao mật thư của Hoàng đưn Nam Thiệu vào tay hắn.
Chu Viễn Hồi mở thư, nhanh chóng lướt qua nội dung, sắc mặt lập tức trầm xuống, đôi mày nhíu chặt.
"Chuyện gì?" Hoàng đế hỏi.
Chu Viễn Hồi chậm rãi đáp: "Là Dung nhi... Ngoại tổ mẫu của nó bị bệnh."
"Thái y Nam Thiệu nói nhiều nhất chỉ cầm cự được ba tháng, bà ấy muốn trước lúc lâm chung được gặp Dung nhi một lần."
Sau khi Chu Dung tròn một tháng, Chu Viễn Hồi đã đưa cậu bé từ Nam Cảnh về kinh thành. Gần sáu năm qua, hắn chưa từng nói với cậu bé rằng, trên đời này vẫn còn người thân khác.
"Thế nào, định để nó đi sao?" Hoàng đế hỏi.
Chu Viễn Hồi trầm mặc trong giây lát, sau đó nói: "Đi thôi."
Hắn không nói những chuyện này với Chu Dung vì cậu bé còn quá nhỏ, nhưng rồi sẽ có một ngày đứa trẻ cần biết về gốc gác của mình.
Nếu chờ đến khi Chu Dung trưởng thành rồi mới biết mình đã bỏ lỡ cơ hội gặp mặt người thân cuối cùng, chỉ sợ đó sẽ trở thành một nuối tiếc cả đời.
"Tìm người hộ tống nó qua, hay ngươi muốn tự mình đưa đi?" Hoàng đế hỏi.
"Thần đệ tự mình đi, vừa hay tiện thể trở về đại doanh xem xét." Chu Viễn Hồi đáp.
Mặc dù hiện tại Nam Cảnh đã rất ổn định, nhưng Chu Viễn Hồi rời đi đã lâu, trong lòng vẫn có chút nhớ nhung.
Suốt mấy năm qua, hắn gần như đều ở đại doanh Nam Cảnh sinh hoạt. Nơi đó có những huynh đệ từng vào sinh ra tử cùng hắn.
Vừa hay, sứ đoàn Nam Thiệu dự định đợi thời tiết ấm áp hơn sẽ đến để đàm phán. Đến lúc đó, hắn có thể dẫn Chu Dung đi cùng sứ đoàn trở về.
Trở lại Vương phủ, Chu Viễn Hồi liền nói chuyện này với Dụ Quân Chước.
"Ngài muốn đi Nam Cảnh? Còn muốn mang theo Dung nhi?" Dụ Quân Chước có chút kinh ngạc.
"Ừ." Chu Viễn Hồi nhìn chăm chú vào đôi mắt thiếu niên, muốn tìm kiếm một tia không nỡ xa rời, nhưng Dụ Quân Chước trầm mặc rất lâu, lại không biểu hiện ra cảm xúc gì.
"Vậy để Lưu quản gia chuẩn bị thêm vài thứ." Dụ Quân Chước suy nghĩ một chút, rồi nói, "Dung nhi từ nhỏ sống ở Kinh thành, khí hậu Nam Cảnh khác xa nơi này, đường xá cũng rất xa."
Nghĩ một lúc, y lại hỏi: "Lần này bao lâu mới trở về?"
"Hai, ba tháng đi." Chu Viễn Hồi nhìn Dụ Quân Chước, cố ý buông một câu, "Cũng có thể một, hai năm."
"Ồ." Dụ Quân Chước gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Vậy ta... trong khoảng thời gian này có thể tranh thủ bận rộn chuyện cửa hàng. Nếu hai người định ở lại một hai năm, ta cũng có thể cùng cữu cữu đi Hoài Quận trước..."
Chu Viễn Hồi lập tức nhíu mày.
Hắn không nghĩ tới, bản thân không thể nghe được dù chỉ một câu giữ lại.
Nhất thời, hắn có chút mờ mịt, không phân biệt được Dụ Quân Chước thật sự không để tâm, hay là trong lòng có tính toán gì khác?
"Em ở lại Kinh thành, chỉ để quản lý cửa hàng thôi sao?" Hắn nhíu mày hỏi.
"Không thì còn có thể làm gì?" Dụ Quân Chước hỏi lại.
Chu Viễn Hồi nhìn thiếu niên trước mặt chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc hạ giọng, mềm mỏng hỏi: "Bổn vương mang theo Dung nhi đi Nam Cảnh, em không nhớ sao?"
Dụ Quân Chước hơi rũ mắt, chậm rãi nói: "Ngài sẽ bảo vệ tốt nhóc ấy."
Y biết hai phụ tử cùng đi Nam Cảnh không đơn giản chỉ là thăm cố hương, chắc chắn là muốn gặp mẫu thân Chu Dung.
Nếu y trực tiếp nói ra, chẳng phải càng thêm khó xử?
Y không muốn để bản thân trông có vẻ hẹp hòi, cũng không muốn miễn cưỡng tỏ ra rộng lượng.
Vậy nên... không hỏi, không vạch trần, không đề cập, chính là cách tốt nhất.
Chu Viễn Hồi nhìn y hồi lâu, muốn nói gì đó, nhưng trong lòng có chút không cam tâm.
Có lẽ vì thi trâm độc trước đây, mỗi khi đối mặt với Dụ Quân Chước, trong lòng hắn thường nảy sinh những suy nghĩ cực đoan. Những ý niệm đó không ngừng quấy nhiễu, giày vò hắn, khiến hắn vừa phải cố gắng kìm nén, vừa tìm cách khác để tự trấn an.
Chẳng hạn như, hắn không chắc, liệu hôm đó Dụ Quân Chước có thực sự nghe lọt những lời về Vĩnh Hưng Hầu hay không.
Chính vì sự không chắc chắn này, mỗi khi nghĩ đến, hắn liền cảm thấy vô cùng bứt rứt. Hắn muốn tìm cơ hội để nhìn thấy từ Dụ Quân Chước có nhiều dấu hiệu quan tâm hay để ý đến mình hơn, dù chỉ là một chút ghen tuông cũng được. Nhưng Dụ Quân Chước luôn tỏ ra quá mức bình thản.
Đôi khi, hắn không khỏi hoài nghi: tình cảm mà Dụ Quân Chước dành cho hắn rốt cuộc là xuất phát từ trái tim, hay chỉ đơn thuần là bởi vì hai người đã thành thân, nên đối xử với hắn như vậy?
Nói cách khác, nếu người trở thành Hoài Vương điện hạ không phải hắn, mà là Viễn Châu chẳng hạn...
Dụ Quân Chước có vẫn sẽ đối xử với người đó như bây giờ đối với hắn không?
Từ khi thành thân đến nay, Chu Viễn Hồi đã nhiều lần nảy sinh ý định nói cho Dụ Quân Chước sự thật về thân thế của Chu Dung.
Nhưng hắn vẫn chưa nói ra, không phải vì quên, cũng không phải vì kiêng kỵ điều gì, mà là vì trong lòng còn có chút tư tâm.
Bên ngoài đều đồn đại rằng Chu Dung là con ruột của hắn, và Dụ Quân Chước cũng tin như vậy.
Vì thế, hắn cảm thấy Dụ Quân Chước ít nhiều gì cũng nên có chút để ý chứ?
Hắn nghĩ rằng, một người làm thê tử, khi biết phu quân mình có con với người khác, dù chỉ hơi bận tâm một chút, cũng nên tìm cơ hội để hỏi rõ ràng.
Nhưng Dụ Quân Chước chưa bao giờ hỏi.
Chu Viễn Hồi đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác, vẫn luôn đợi đối phương mở miệng, cứ chờ mãi... cho đến tận bây giờ.
Đêm nay, ôm người vào lòng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng không cam tâm.
"Nếu bổn vương thật sự đi Nam Cảnh, rồi ở đó một hai năm không về, em không lo lắng ta sẽ lén lút qua lại với vu nữ nào đó sao?" Nếu Dụ Quân Chước không hỏi, vậy hắn sẽ chủ động dẫn dắt.
Muốn nghe được điều gì, nam nhân phải tự mình nỗ lực tranh thủ.
Quả nhiên, người trong lòng hắn khẽ cứng đờ khi nghe thấy câu này. Đây là dấu hiệu tốt, Chu Viễn Hồi thầm nghĩ. Điều đó chứng tỏ Dụ Quân Chước vẫn quan tâm đến hắn.
"Vương gia ở bên đó quen biết nhiều vu nữ lắm sao?" Dụ Quân Chước hỏi.
Quả nhiên, hắn biết ngay Vương phi nhà mình chắc chắn là để ý! Chỉ cần dẫn dắt một chút liền chủ động hỏi ngay.
"Cũng không nhiều lắm... chỉ có mấy người thôi." Chu Viễn Hồi đáp.
"Ồ." Dụ Quân Chước nhàn nhạt lên tiếng, không nói thêm gì nữa.
Chu Viễn Hồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy bị truy hỏi, chỉ có thể tiếp tục dẫn dắt: "Sao em không hỏi thêm gì khác?"
"Ta đáng lẽ nên hỏi sao?" Dụ Quân Chước khó hiểu.
"Bổn vương nói quen biết mấy vu nữ, em không để tâm chút nào à?"
"Nếu ngài muốn nói, tự nhiên sẽ nói. Nếu ngài không nói, ta hà tất phải đuổi theo hỏi?"