Sau Khi Xuyên Sách Cưa Đổ Công Chính

Chương 50: Ngoại truyện 3 (Hết)



Vu Sảng đứng trước cửa tiệm hoa, mắt không ngừng dõi ra ngoài. Vài cô gái bước vào mua hoa, má ửng hồng nhìn hắn hỏi: "Chủ tiệm ơi, hoa hồng bán thế nào ạ?"

Trong tiệm hoa muôn sắc, tỏa rạng dưới ánh sáng lung linh qua khung kính, tựa như một bức tranh thơ mộng rực rỡ.

Chỉ có hoa hồng là hiếm hoi, cả tiệm chỉ có một bó hoa hồng đỏ thắm rực rỡ duy nhất đặt trên kệ.

"Không bán."

Không thấy người mình mong đợi, hắn thất vọng ngồi xuống ghế.

"Hả?" Mấy cô gái ngỡ ngàng, rõ ràng chưa từng gặp ông chủ nào không mặn mà làm ăn như vậy.

Các cô cảm thấy lúng túng, xô đẩy nhau ra khỏi cửa hàng.

"Vậy... chúng em đi chỗ khác xem vậy."

Vu Sảng không nói gì, vẫn kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa.

Trên con phố lãng mạn này, cửa hàng của Vu Sảng rất nổi tiếng. Ngoài những bông hoa, điều nổi tiếng hơn cả là chính bản thân hắn.

Bởi lẽ, không ai có thể cưỡng lại việc ghé vào khi nhìn thấy một chàng chủ tiệm trẻ tuổi cao ráo, đẹp trai đến mức khiến người khác phải ngước nhìn.

Nhưng chủ tiệm ít nói, không cười đón khách, thường để mặc khách hàng tự do ngắm nghía.

Chính vì thái độ đặc biệt ấy mà càng có nhiều người tới xem hắn.

Vu Sảng không nhận ra điều này, bởi hắn chẳng quan tâm đến những người đó.

Nhưng trong vô thức, hắn nhận ra có người bắt đầu tặng quà cho mình.

Có thể là khăn choàng, có thể là socola, buồn cười hơn là có người tặng hoa cho hắn - một chủ tiệm hoa.

Vu Sảng cảm thấy khó hiểu, một chút tâm tư cũng không có, kể hết mọi chuyện cho Lục Nhất Mãn.

Rồi hắn phát hiện hôm nay Lục Nhất Mãn đến rất muộn, đến giờ vẫn chưa tới đón hắn tan ca.

Rõ ràng mọi ngày Lục Nhất Mãn đều ghé qua đón hắn trên đường về nhà.

Và hắn cũng luôn đợi anh vào giờ đã hẹn.

Nhưng giờ đã quá nửa tiếng so với thời gian đã định.

Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, lặp đi lặp lại động tác đứng lên rồi ngồi xuống, thỉnh thoảng bước ra cửa, rồi lại nhìn chăm chăm ra ngoài.

Lục Nhất Mãn hút hết một điếu thuốc rồi vứt tàn vào thùng rác.

Đợi cho mùi thuốc trên người tan bớt trong gió, anh mới hai tay đút túi bước về phía người đang không ngừng nhìn ngóng.

Mà khoảng thời gian đã trôi qua bốn mươi phút so với lúc anh đáng ra phải đến.

Người đứng trước cửa thấy anh thì mắt sáng lên, trong đó niềm vui và mong đợi như ngọn lửa có thể thiêu đốt người khác.

Anh lặng lẽ cong môi, rồi nhanh chóng kéo thẳng lại, vẻ mặt bình thản bước vào căn phòng kính nhỏ bé này.

"Lục Nhất Mãn."

Vu Sảng gọi tên anh, bước theo sát gót.

Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống sau quầy tính tiền.

Ừm, đôi khi anh sẽ đến đây giúp Vu Sảng tính tiền.

Dù sao anh cũng có ngày nghỉ cố định, còn cửa hàng hoa của Vu Sảng gần như ngày nào cũng mở cửa.

"Lục Nhất Mãn." Vu Sảng lại đứng bên cạnh anh, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm không rời.

Anh vẫn không nói gì.

Vu Sảng mím môi, cảm thấy bối rối và lo lắng.

"Em đến trễ." Hắn nói với anh.

"Xin lỗi." Lục Nhất Mãn ngước lên nhìn hắn, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Vu Sảng nhíu chặt mày, hắn không muốn nghe Lục Nhất Mãn nói câu này.

Nhưng hắn không hiểu tại sao Lục Nhất Mãn lại không để ý đến mình.

"Em giận sao?" Vu Sảng nhìn vào mắt anh.

Anh quay mặt đi.

Lục Nhất Mãn đã giận rồi.

Vu Sảng nhận ra sự thật này.

"Anh sai rồi." Hắn ngồi xổm trước mặt Lục Nhất Mãn, ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Nhất Mãn suýt nữa không thể nén xuống nụ cười trên mặt.

Có lẽ Vu Sảng thậm chí còn không biết anh giận vì cái gì, nhưng lại ngay lập tức nhận lỗi với anh.

Cái này học từ đâu vậy?

Hay là hắn lại đi học hỏi những thứ lung tung gì đó nữa rồi.

Lục Nhất Mãn vẫn không nói gì, dù anh chỉ nghĩ mấy thứ trong lòng, nhưng chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, Vu Sảng đã cảm thấy sự chờ đợi kéo dài vô tận.

Nếu người yêu giận thì phải làm sao?

Thứ nhất, tặng quà.

Vu Sảng quay người, đi lấy bó hoa hồng ôm về.

Thứ hai, bày tỏ tình yêu.

"Anh đã để dành rất lâu cho em." Nói xong, lại khoe công: "Ai đến cũng không bán."

Cuối cùng, "Anh yêu em."

Vòng tay Lục Nhất Mãn bị nhét đầy một bó hoa hồng đỏ thắm.

Trong mắt anh đã tràn ngập ý cười.

Thực ra anh không giận như Vu Sảng nghĩ, dù sao anh hiểu rõ giận dữ cũng chẳng có tác dụng gì, mà quan trọng hơn là phải làm thế nào để lợi dụng cảm xúc này để đổi lấy lợi ích cho bản thân.

Vu Sảng chăm chú nhìn kỹ mặt anh, tự cảm thấy mình làm chưa đủ, lại nâng mặt Lục Nhất Mãn lên, in một nụ hôn vào môi anh.

Một cái không đủ thì in thêm vài cái nữa.

Sau đó, hắn nhìn sâu vào mắt Lục Nhất Mãn nói: "Đừng giận nữa, anh chỉ yêu mỗi em thôi."

"Những thứ của người khác anh đều không nhận, không muốn giấu em nên mới nói hết với em."

Hắn lại hôn lên môi Lục Nhất Mãn, tiếp tục nói: "Nếu em không vui, em muốn làm gì cũng được."

Dù tình trạng của Vu Sảng đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn hiếm khi nói nhiều như vậy.

Đôi mắt Lục Nhất Mãn dần trở nên sâu thẳm, anh đưa tay chạm vào eo sau của Vu Sảng, những ngón tay thon dài lướt qua vùng mông căng tròn của hắn.

"Cái gì cũng được sao?"

Đối diện với ánh mắt sâu lắng chuyên chú của Lục Nhất Mãn, Vu Sảng cũng vô thức bị hút vào.

Hắn nuốt nước bọt, giọng khàn đặc nói: "Ừm."

Lục Nhất Mãn dịu dàng nhìn hắn, khẽ mở miệng, "Ở đây cũng được sao?"

Vu Sảng khựng lại, liếc nhìn bóng đêm sâu thẳm bên ngoài, vì đã quá muộn nên người đi đường thưa thớt, chỉ có tiệm hoa nhỏ bé của hắn vẫn sáng đèn.

"Được."

Eo sau hắn tê dại, đầu gối không kiềm được quỳ xuống bên cạnh ghế.

Nghe hắn nói vậy, Lục Nhất Mãn nhìn hắn bằng ánh mắt u tối, cất tiếng: "Nếu bị phát hiện thì sao?"

"Không đâu."

Vu Sảng đưa tay ra, đèn trong tiệm hoa lập tức tắt ngóm, cửa vang lên tiếng khóa điện tử, tiếp đó là tấm màn dày dặn từ từ hạ xuống từ bốn phía, biến căn phòng kính vốn lãng mạn mộng mơ thành một chiếc hộp đen kín mít.

Chỉ còn lại một ô cửa sổ trời vuông vắn trên đỉnh cho phép ánh trăng mờ ảo lọt vào.

Lục Nhất Mãn bật cười.

Anh kéo một cái, Vu Sảng ngồi hẳn lên đùi anh.

Đôi mắt sáng rực trong bóng tối đang nhìn anh không rời một giây.

--

Hương thơm của hoa hồng tràn ngập quầy thu ngân chật hẹp.

Vu Sảng ôm cổ anh, trán tựa vào vai anh.

Trong ánh trăng, anh thấy cổ Vu Sảng đeo tạp dề, đưa tay cởi nút bướm sau lưng hắn.

"Đừng động đậy, cứ để nguyên như vậy."

Vu Sảng thở hắt ra, cong lưng, cúi đầu thật sâu.

Anh cười không thành tiếng, hôn lên cổ hắn, rồi lên gò má, cuối cùng rong ruổi lên môi hắn.

"Em không giận đâu, chỉ cố tình muốn anh dỗ em thôi."

Lời thì thầm đầy ám muội vang lên trong đêm tối mờ ảo.

Vu Sảng đỏ tai, hắn ôm đầu Lục Nhất Mãn, thẳng người lên.

"Ừm, anh biết."

Nói xong, hắn lại mở miệng trong làn thở nóng ran: "Anh sẵn lòng dỗ dành em, thế nào cũng được."

Bàn tay Lục Nhất Mãn áp vào eo sau của hắn, đặt một nụ hôn hằn lên trái tim hắn.

-Hết-