Phụ hoàng ho khẽ một tiếng, kéo ánh mắt ta trở lại:
“Những ám vệ này, ngàn vàng khó cầu.”
【Phụ hoàng thật keo kiệt…】
“Chuyện ám vệ phải giữ bí mật, không thể để lộ ra ngoài. Sau này trẫm sẽ thưởng thêm cho con ít vàng bạc châu báu, còn ban một trang viên suối nước nóng ở vùng ngoại ô.”
【Phụ hoàng ruột!
Quả nhiên là phụ hoàng của ta, xuất thủ vừa bá đạo vừa hào phóng!
Ta biết mà, phụ hoàng cần kiệm là để lo việc nước, quốc khố chắc chắn chất đầy như núi!】
Phụ hoàng phất tay, vẻ bất lực hiện rõ:
“Được rồi, về nghỉ sớm đi. Ngày mai trẫm sẽ sai Nội vụ phủ đem lễ vật tới.”
Ta cố kìm nén niềm hân hoan trong lòng, hành đại lễ:
“Tạ phụ hoàng long ân!”
--------------
Ám vệ của nước Tề phân thành hai bộ: Thiên Can và Địa Chi.
Mười vị Thiên Can chuyên trách bảo hộ đế vương.
Mười hai Địa Chi thì chịu trách nhiệm trông nom hoàng tử, công chúa.
Ta xếp hàng thứ tư, theo lẽ thường, ám vệ dưới tay chỉ nên có một người – Mão Nguyệt.
Ấy vậy mà lần này, phụ hoàng lại ban thêm cho ta một người nữa, mà còn là Ngưu Thổ – xếp thứ hai trong Địa Chi.
Ta cứ ngỡ người sẽ đem ban cho Tang Lạc Lạc chứ, dẫu sao nàng ta hiện giờ cũng đang đội danh hiệu “Nhị công chúa”.
Nhưng nghĩ lại… nếu Nhị hoàng tỷ ta không yểu mệnh sớm thì làm sao đến lượt một nữ tử khác họ như nàng ta chen chân lên ngôi vị ấy?
Huống hồ cái danh “Nhị công chúa” này, chẳng qua là Tang thị hạ mình cầu xin mà có.
Nhìn vào đó, cũng coi như phụ hoàng chưa đến nỗi hồ đồ đến cùng cực.
Ta – đường đường là một đích công chúa, có hai ám vệ, há chẳng là chuyện thuận lẽ thường sao?
Sáng sớm, Nội Vụ Phủ dâng lên hai chiếc hộp vàng.
Đích thực là vàng thật – vàng óng ánh, nhìn thôi đã khiến người ta khó lòng rời mắt.
Ta thích thú không buông, tự tay lau chùi nửa buổi, lúc này mới sực nhớ:
Phụ hoàng còn ban cho ta một trang viên suối nước nóng ở vùng ngoại ô kinh thành.
Thế là, ta liền rủ trưởng tỷ cùng đi tắm suối nước nóng.
Xe ngựa lắc lư chầm chậm chạy trong cung, ta và trưởng tỷ trò chuyện rôm rả, tiếng cười không ngớt.
--------------------
Đột ngột, xe dừng lại.
Bên ngoài, phu xe lắp bắp thưa:
“Trưởng công chúa, Tứ công chúa… Nhị công chúa nàng…”
Ta âm thầm thốt một tiếng xui xẻo trong lòng, chưa kịp nổi giận thì trưởng tỷ đã vén rèm xe.
Tang Lạc Lạc mặc một bộ cung trang vàng nhạt, đứng chắn ngay giữa đường.
Ta trừng mắt, trong lòng lạnh lùng mắng: Đường lớn đường cái, ai đời lại đứng giữa đường như thế? Phu xe không đ.â.m c.h.ế.t nàng ta luôn cho xong việc đi.
Trưởng tỷ nhíu mày, hừ lạnh:
“Chó tốt không chắn đường, Tang Lạc Lạc, ngươi chắn đường làm gì?”
Trưởng tỷ Tề Hàm là nữ nhi của phụ hoàng lúc còn làm vương gia ở đất Yên Vân.
Mẫu phi nàng vốn là trắc phi, đáng tiếc khi sinh nàng thì khó sinh mà mất.
Nàng giống ta – đều là pháo hôi trong nguyên tác.
Chỉ xuất hiện vài lần, dùng để làm nền cho nữ chính nổi bật.
Từ nhỏ, nàng được mẫu hậu ta nuôi dưỡng bên cạnh, tình cảm thân thiết, thật lòng xem ta như muội muội ruột.
Lại thêm việc nàng cực kỳ không ưa Tang Lạc Lạc, phần lớn cũng vì ta.
Trong nguyên tác, nàng bị nữ chính tính kế, bị ép gả hòa thân tới Bắc Cảnh, cuối cùng c.h.ế.t lạnh lẽo nơi cung cấm xa xứ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ta nhìn Tang Lạc Lạc dần tối lại.
“Tránh ra.”
Nàng rưng rưng lệ, không những không tránh mà còn tiến tới gần, giọng nói ngập ngừng:
“Tứ muội… đừng giận, ta… ta chỉ vì chuyện lần trước mà đến tạ tội, mong Tứ muội rộng lòng thứ tha…
Là ta không phải, khiến Tứ muội và phụ hoàng bất hòa...”
Nàng khóc rất thương tâm, thấy ta đưa tay lấy khăn tay, còn ngỡ ta muốn lau nước mắt cho nàng, lập tức nở nụ cười yếu ớt:
“Tứ muội...”
“Chát!”
Một tiếng tát giòn giã vang lên trên cung đạo.
Tang Lạc Lạc không thể tin được mà che má, ngơ ngác nhìn ta.
Trưởng tỷ mắt sáng như tuyết, vô cùng hả hê vỗ vai ta:
“Tốt lắm, Tề Tiểu Tứ! Ta sớm đã bảo rồi, với loại nữ nhân giả ngoan bán nịnh này, đánh là được, giữ thể diện làm gì? Cuối cùng muội cũng nghe ta một lần.”
Tang Lạc Lạc cụp mắt, cắn môi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:
“Nếu như một cái tát này có thể khiến Tứ muội hả giận...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lạnh giọng cắt lời:
“Tang Lạc Lạc, đừng diễn nữa, nơi này không có phụ hoàng đâu.”
--------------
Tang Lạc Lạc nức nở bỏ chạy, chắc lại chuẩn bị đến cáo trạng với phụ hoàng.
Trưởng tỷ phẩy tay, vỗ nhẹ sau lưng ta, cười ha hả:
“Đừng lo, đến lúc đó ta sẽ làm chứng, nói là Tang Lạc Lạc tự đưa má vào tay muội!”
“Khụ… đa tạ trưởng tỷ.”
“Hắc hắc.”
Xe ngựa rời khỏi cung, tầm nhìn trước mắt bỗng thoáng đãng hơn nhiều.
Trưởng tỷ không mấy để tâm đến phong cảnh ngoài cửa sổ, chỉ tò mò nhìn chằm chằm Mão Nguyệt.
Trong nguyên tác, vì Tề Khánh chỉ có một ám vệ nên Mão Nguyệt vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối.
Nay ta thay đổi cốt truyện, để nàng ta công khai ra mặt làm cung nữ thân cận của ta.
“Tiểu Tứ, phụ hoàng ban cho muội hai người thật sao? Thật tốt, nhưng người bên muội không đẹp bằng người của ta, đen quá.”
Nàng nhỏ giọng chê bai, ta bật cười:
“Trưởng tỷ, ám vệ của tỷ đâu? Lần này có mang theo không?”
“Nương nhiên là có rồi! Hắn tên Tử Kỳ. Ta nói cho muội nghe, có lần ta lén nhìn hắn tắm...”
“Trưởng tỷ, nước miếng của tỷ rớt rồi kìa.”
“Ái chà~”
Chúng ta bật cười khúc khích. Mùa hạ vừa tới, khắp nơi tràn ngập hơi thở tươi mới của sự sống.
------------------
Đêm đến.
Ta ngâm mình trong suối, ánh mắt dừng lại nơi bậc thang dát vàng không xa.
Trưởng tỷ hỏi ta đang nhìn gì, ta thở dài, u uất đáp:
“Muội đang suy nghĩ… nên tháo cả cái bậc thang đó mang về, hay đập ra từng mảnh rồi gom lại...”
Trưởng tỷ: “.....”
Trong Thái học viện của hoàng cung, gần đây có một vị phu tử mới nhậm chức.
Người ấy xuất thân từ Triệu gia ở Tây Lăng, là dòng dõi thế gia vọng tộc. Học vấn uyên thâm đã đành, ngay đến cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng tinh thông hơn người – quả thực là bậc kỳ tài văn võ song toàn.
Vậy mà phụ hoàng lại nỡ sai người như thế đến dạy đám hậu duệ hoàng thân quốc thích như chúng ta.
Nhưng xét đi xét lại, hắn quả thật là người thích hợp nhất.
Về thân phận, hắn đủ cao quý để áp chế bọn con cháu thế gia, hoàng thân như ta.
Về học thức, hắn vốn là danh sĩ nổi danh từ thuở niên thiếu, dạy dỗ chúng ta không thành vấn đề.
Ngay cả dung mạo cũng tuấn tú, nhìn cũng coi như thuận mắt.
Chỉ tiếc, tính tình lạnh lùng, lời nói thưa thớt, khi xử phạt người thì không hề nương tay.
Ta vừa mới bị đánh một roi, hắn đã khẽ nhíu mày, trầm giọng:
“Ra ngoài đứng cho tỉnh táo.”
Bên ngoài cửa lớp, ta và Chu Tự – tiểu thế tử phủ Vĩnh Xương Hầu – giương mắt nhìn nhau.
Chúng ta vừa giao thủ một trận. Nguyên nhân, là do hắn không ưa ta “ức hiếp” Tang Lạc Lạc.
“Đồ nữ nhân đanh đá!”
Ta nắm chặt tay, nghiến răng:
“Sao? Chu Tự, ngươi còn muốn nếm đòn nữa à?”
“Hừ! Tề Tứ, có ta ở đây, ngươi đừng hòng bắt nạt Lạc Lạc!”
Những người dám gọi ta là “Tề Tứ” không nhiều, Chu Tự là một trong số đó.
Ai trong kinh thành mà chẳng biết, tiểu thế tử phủ Vĩnh An Hầu là kẻ ngang ngược, nổi danh tiểu bá vương.
Phụ thân hắn là Vĩnh An Hầu – công thần khai quốc.
Mẫu thân hắn là Vinh Đức công chúa – tỷ tỷ ruột của phụ hoàng ta.
Tính ra, ta còn phải gọi hắn một tiếng biểu ca.
Nhưng biểu ca này, đầu óc không được minh mẫn cho lắm, lại là kẻ trung thành nhất trong “đội chó liếm” của Tang Lạc Lạc. Trước đây gặp nguyên chủ thì sắc mặt xấu như mưa rền gió dữ, lời lẽ châm chọc là chuyện thường ngày ở huyện.
Hắn vì ra mặt cho Tang Lạc Lạc mà dám đẩy ta!
Tính ta há dễ để yên? Nguyên chủ có thể nhịn, còn ta thì không. Hận cũ nợ mới, hôm nay tính cả một lượt!
Ta ra tay chẳng nhẹ, hắn e ngại nhiều người nhìn nên không dám đánh trả.
Dù đã dạy hắn một trận, lửa giận trong ta vẫn chưa nguôi, bởi kẻ đứng sau vẫn còn đang trong phòng ngâm thơ:
“Lần sau ta sẽ đánh luôn cả Tang Lạc Lạc, xem ngươi cản nổi không!”
Chu Tự nghiến răng quát:
“Ngươi… ngươi!”
Rầm!
Hai quyển sách từ trong phòng học bay ra, đập thẳng lên đầu hai đứa.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Rồi giọng nói lạnh tanh truyền ra:
“Im miệng.”
Chúng ta lập tức nín thinh.