Vừa bước vào trung tuần tháng Sáu, phụ hoàng liền đưa cả nhà ra Ly Bạch cung ngoài thành để tránh nóng.
Cùng đi còn có gia quyến Vinh Đức công chúa và phủ Thẩm tướng.
Trong yến tiệc đêm ấy, Tang Lạc Lạc dâng một điệu vũ khuynh thành, khiến ánh mắt Chu Tự dính chặt lấy nàng như keo, không rời nửa bước.
Vinh Đức công chúa cả buổi mặt mày u ám, sắc diện tối sầm.
Chu Tự yêu thích Tang Lạc Lạc, chỉ thiếu điều khắc tên nàng lên trán mình. Nhưng Vinh Đức công chúa há lại xem trọng nữ nhi của nghịch thần?
Trong mắt bà ta, Tang quý phi chẳng qua chỉ là một nữ nhân không có hoàng tử, chỉ dựa vào sủng ái mà đứng vững chốn hậu cung.
Năm xưa Tang quý phi từng nhiễm hàn khí trong ngục, uống bao nhiêu thuốc cũng không lành. Không có nhi tử, chỉ sinh được Tang Lạc Lạc – một nữ nhi thân phận lỡ cỡ.
Năm đó, mọi người khuyên phụ hoàng thu nàng làm nghĩa nữ, chính mẫu hậu ta hết lời tiến cử.
Một nữ tử khác họ, lâu ngày cùng hoàng tử công chúa sống chung, nào phải chuyện lành.
Đặc biệt là Tam ca – người mà Hiền phi sinh ra, tính tình chất phác, ánh mắt trong veo ngây ngô như nai con lạc đường.
Huynh ấy vẫn một lòng ái mộ Triệu phu tử, mỗi ngày tan học đều khuyên phu tử ra làm quan, dẫu phu tử đã lắc đầu cự tuyệt mười năm ròng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Còn Ngũ đệ do Trần phi sinh, tuổi hãy còn nhỏ, mới tròn ba. Ta nghĩ, dù Tang Lạc Lạc có táo tợn đến đâu, chắc cũng không đến mức mê muội mà quyến rũ một hài tử ba tuổi.
Ngoại tổ của Ngũ đệ chính là Trần đại nhân lẫy lừng tại Ngự sử đài, người khiến ngay cả phụ hoàng cũng đau đầu mỗi khi bị ông tra xét.
Tang Lạc Lạc tự hiểu thân phận, trong cung không thể toan tính, bèn hướng mắt ra ngoài, tìm người quyền thế nơi triều đình.
Chu Tự tuy gia thế không tệ, nhưng nào sánh được với phủ Thẩm tướng đang như nhật nguyệt đương thì? Huống hồ, biểu ca ta chỉ là một công tử bột, sao bì với Thẩm Cẩn Ngôn – công tử đệ nhất kinh thành, người mà ai ai cũng đoán định sau này sẽ nắm đại quyền trong tay.
Chu Tự, cùng lắm chỉ kế thừa tước vị của phụ thân, sống đời an nhàn vô tích sự.
Người đời ai chẳng biết chọn kẻ có tiền đồ?
------------------------
Đêm khuya, trăng sáng vắt ngang đỉnh núi, ánh bạc mang theo chút se lạnh.
Dưới đình bát giác, một đôi nam nữ đang tựa vào nhau thổ lộ tâm tình.
Ta cùng trưởng tỷ đứng bên, hận không thể mọc thêm cái ăng-ten trên đầu mà bắt trọn đoạn kịch cẩu huyết này.
Dưới chân ta, Chu Tự nằm bất tỉnh nhân sự, tựa hồ bị đả kích đến hôn mê.
Mãi đến khi đôi uyên ương rời đi, hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Trưởng tỷ bực mình ngồi xổm xuống, vung tay tát mấy cái, Chu Tự mới lờ mờ tỉnh lại.
“Không... đây không thể là thật...” – Ánh mắt hắn trống rỗng, từ vạt áo lấy ra chiếc khăn tay, run run nắm chặt, u uất thốt lên:
“Lúc nàng trao ta chiếc khăn này, rõ ràng đã nói... sẽ đợi ta.”
Đồ ngốc, ngươi bị nữ chính trêu đùa mà không biết.
Ta chẳng mảy may thương hại, thậm chí còn nở nụ cười đầy khoái ý.
Thấy bộ dạng hắn thế kia, quả không uổng công ta rủ hắn đi xem kịch.
Trưởng tỷ xoa xoa tay:
“Biểu ca quả nhiên luyện võ từ nhỏ, mặt dày đến mức ta tát cũng thấy tay đau.”
“Hu hu hu...”
Chu Tự bắt đầu khóc hu hu, ta cùng trưởng tỷ liếc nhau:
“Tứ muội, về ngủ thôi.”
“Ừ, chán quá, còn chưa thấy đoạn hôn môi.”
“Đúng vậy, hai kẻ kia nửa đêm ra đây ngâm thơ, chẳng phải điên thì cũng dở, nghe như phu tử giảng sách, buồn ngủ muốn chết.”
Chu Tự bị phớt lờ, nghẹn ngào:
“Các ngươi... không thể quan tâm ta một chút sao?”
Ta nhướng mày, gọi Ngưu Thổ:
“Ngươi ở lại đây dỗ tiểu thế tử, đợi hắn khóc chán rồi thì đưa về.”
Ngưu Thổ khom lưng đáp: “Dạ, chủ tử.”
----------------------
Lần này phụ hoàng ngự giá đến Ly Bạch cung, hiếm khi lưu lại cung của mẫu hậu ta suốt ba ngày liền.
Sang ngày thứ tư, Tang quý phi nửa đêm phát bệnh, phụ hoàng khoác áo chạy sang chỗ bà ta, từ đó không trở lại nữa.
Ta cứ ngỡ mẫu hậu sẽ buồn, nào ngờ sáng sớm đến thỉnh an, thấy người thần sắc hồng hào, khóe môi còn ẩn hiện ý cười, như thể đêm qua trúng số độc đắc.
“Mẫu hậu.” – Ta chần chừ một chút.
Người nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Ta dè dặt nói:
“Tối qua... phụ hoàng ở lại chỗ Tang quý phi, người không tức giận sao?”
Mẫu hậu cười nhẹ, phẩy tay:
“Có gì mà giận? Đây đâu phải lần đầu bà ta giở trò như thế.”
Thái độ thản nhiên của người khiến ta không khỏi thắc mắc:
“Mẫu hậu, phụ hoàng không đến chỗ người, sao con thấy người lại... càng vui vẻ hơn?”
Mẫu hậu khựng lại, đưa tay sờ má ta, mỉm cười:
“Lộ liễu thế sao?”
Ta gật đầu thật mạnh: “Rất rõ ràng.”
Người chỉ thiếu nước nhảy lên múa hát “hôm nay là một ngày tốt lành” mà thôi.
“Mẫu hậu, người... không yêu phụ hoàng ư?”
Mẫu hậu thu lại nụ cười, ánh mắt nghiêm nghị:
“Khánh nhi, trong chốn cung đình, thứ vô dụng nhất chính là tình yêu của đế vương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ hoàng con, mọi thứ đều tốt, chỉ riêng chuyện với Tần thị là u mê quá mức. Năm xưa, đáng lý nên xử nàng ta để an ủi vong linh tướng sĩ, nhưng phụ hoàng lại nương tay. May thay, ngoài chuyện đó ra, ông ấy là minh quân.”
Lúc này, ánh mắt mẫu hậu sắc bén lạ thường, không còn vẻ hiền lương thường ngày.
Ta chợt run rẩy, trong đầu hiện lên ký ức xưa chưa từng viết trong sách:
Mẫu hậu ta – xuất thân từ phủ Trấn Quốc Công. Ngoại tổ ta là thần tướng Tề quốc, từng theo tiên đế chinh phạt phương Tây.
Thúc phụ hiện tại cũng là Trấn quốc công đương triều, đại tướng quân khiến Bắc Cảnh nghe danh đã sợ mất mật.
Sở gia quân – quân đội của nhà ta, đã hơn ba mươi năm chưa từng bại trận.
Mẫu hậu – là nữ nhi của Sở gia, từng theo thúc phụ ra sa trường.
Người từng thấy cát vàng sa mạc, từng uống nước ngọt giữa ốc đảo, từng nghe tiếng chuông lạc đà giữa đêm khuya.
Một người như vậy, sao có thể để mình sa vào thứ gọi là tình yêu đế vương?
Người không phải vì tranh không lại Tang quý phi, mà là căn bản không hề để tâm đến tranh giành.
Thứ người để tâm duy nhất – chính là ta.
“Ông ấy là minh quân,” mẫu hậu nói, “nhưng chưa từng là một phụ thân tốt.”
Người vuốt mái đầu ta, đáy mắt dịu dàng hiếm thấy:
“Chỉ là dạo gần đây, ông ấy có chút giống người cha hơn rồi. Biết bảo vệ con gái mình.”
Nghĩ cũng phải, dạo này mấy lần Tang Lạc Lạc giở trò, phụ hoàng đều đứng về phía ta.
Có lẽ do ta nịnh nọt giỏi hơn nàng ta một chút...
--------------------
Đêm ấy, ta mộng thấy mình là Tề Khánh.
Phiên vương làm phản, Giang Nam lũ lụt.
Thế sự điên đảo, phụ hoàng lâm bệnh, mẫu hậu phải ngày đêm túc trực hầu hạ bên giường bệnh.
Thúc phụ – Trấn Quốc công – lĩnh mệnh xuất chinh, nam chinh phiên vương tạo phản, nên kinh thành cũng trống vắng bóng người.
Thiên hạ đều đồn rằng phụ hoàng vì bị “ta” chọc giận mà đổ bệnh.
“Ta”, do cố ý hạ sát Tang Lạc Lạc, bị phụ hoàng trách phạt, cấm túc nửa năm trong Trường Lạc cung.
Kỳ thực, bị giam cũng chẳng phải chuyện gì khó chịu, chỉ là không được diện kiến phụ hoàng khiến lòng ta buốt giá.
“Ta” bị hàm oan – rõ ràng vào thời khắc cuối cùng, “ta” đã dừng tay. Chính là Tang Lạc Lạc cố ý ngã xuống.
“Mão Nguyệt, ngươi có thể thay ta đi thăm phụ hoàng được không?”
“Công chúa, nô tỳ phải ở bên người để bảo vệ an toàn.”
“Trong cung này, còn có thể nguy hiểm gì? Trường Lạc cung của ta giờ đến cả chó cũng chẳng buồn ghé qua.”
“Ta” nói vậy, Mão Nguyệt vẫn cứng rắn lắc đầu. “Ta” đành ngày ngày chép kinh, cầu nguyện phụ hoàng sớm bình an.
Hôm đó, đang chép kinh, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Từ ngoài cửa sổ, một người đeo mặt nạ đột ngột lẻn vào.
Mão Nguyệt rút kiếm, chưa kịp xuất chiêu đã khụy xuống đất.
“Là mê dược làm mềm gân cốt.”
Nàng nghiến răng, chống kiếm cố đứng, nhưng kẻ kia đã vượt qua nàng, từng bước tiến về phía “ta”.
“Công chúa!”
Trong chớp mắt, Mão Nguyệt chắn trước mặt “ta”.
Trên eo nàng cắm một con chủy thủ, thân thể chao đảo.
“Thú vị thật,” hắn cười nhạt, “bị mê dược lâu như vậy, ngươi vẫn có thể cử động được?”
Hai mảnh ngọc bội trên người hắn va nhau phát ra tiếng leng keng, thanh thúy như sương mai.
“Ta” theo tiếng ngẩng đầu, nhận ra đó là bạch ngọc thượng phẩm, tua rua xanh biếc, tinh tế lạ thường.
Hắn từng bước tiến đến gần, tay vươn ra như muốn chạm vào “ta”.
Mão Nguyệt vung kiếm, quát lớn:
“Kẻ nào dám chạm vào công chúa – chết!”
Hắn bật cười:
“Ta từng nghe ám vệ hoàng gia Tề quốc tuyệt đối trung thành. Vậy thì ta giúp ngươi viên mãn, để chủ tử ngươi khỏi cô đơn dưới hoàng tuyền.”
Mão Nguyệt trúng dược, không phải là đối thủ, chẳng mấy chốc đã thất thủ.
Nhưng hắn không ra tay g.i.ế.c ngay, chỉ lặng lẽ nói:
“Giết các ngươi thế này, có người sẽ không hài lòng.”
Hắn đảo mắt quanh phòng, ánh nhìn dừng ở chân đèn.
Ầm một tiếng, chân đèn bị xô ngã.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, chỉ chốc lát đã nuốt trọn gian phòng.
Giữa ánh lửa cháy ngùn ngụt, hắn khẽ gật đầu, thản nhiên bỏ đi.
“Công... chúa...”
Mão Nguyệt muốn dìu “ta” chạy thoát, nhưng nàng đã trọng thương, sao có thể cõng nổi “ta”?
“Mão Nguyệt, đừng lo cho ta. Một mình ngươi rời khỏi đây đi.”
“Không được, công chúa...”
Nàng tháo mặt nạ, mỉm cười nhìn ta, nói:
“Nếu công chúa chết, Mão Nguyệt cũng tuyệt không sống một mình.”
------------