Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 97



Editor: Fei

Kỷ Li mơ màng ngủ, cảm giác đau đầu bất chợt quay trở lại, thân thể lúc nóng lúc lạnh khiến y cảm thấy hơi khó chịu.

Y quá mệt mỏi, chẳng thiết mở mắt cũng nào có hơi sức đâu để đi xử lý nguồn cơn.

Kỷ Li vô thức nhích về phía nguồn nhiệt gần đó, tựa như đang tìm một điểm tựa vững chắc.

Khi y đang nửa tỉnh nửa mê, bên cạnh bỗng vang lên động tĩnh rất nhỏ, mùi hương quen thuộc đột nhiên biến mất.

Kỷ Li bất an hừ một tiếng, cổ họng khàn như sắp cháy.

Tâm sinh lý mâu thuẫn khiến y không thể không cuộn tròn người, nức nở kêu.

“…Tần Nhạc.”

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, giọng nói quen thuộc lọt vào tai y, “Ngoan, anh ở đây.”

“Uống nước trước nhé, anh nhờ người mang thuốc hạ sốt qua.”

Kỷ Li nhắm tịt hai mắt, cứ nghe theo lời đối phương.

Nước ấm giải cứu cổ họng khô khốc.

Kế tiếp, vị thuốc đắng chát ngập tràn trong miệng làm đầu óc mông lung của y thanh tỉnh khá nhiều.

Kỷ Li lim dim, hai mắt y cay xè vì sốt, “Mấy giờ rồi ạ?”

“Vẫn sớm, em không có lịch trình nên đừng vội.”

Tần Nhạc hôn vầng trán ấm nóng của người yêu rồi dìu y nằm xuống, “Ngủ đi, anh ở cạnh em.”

Đèn đầu giường tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Hiện tại Kỷ Li đã hết sức lực để nói chuyện, huyệt thái dương co giật từng hồi, khẽ cử động lại càng chóng mặt hơn.

Y yên lặng vùi trong lồng ngực Tần Nhạc, cũng chẳng rõ qua bao lâu mới thiu thiu ngủ.

Cơ thể y nóng lên, vô tình cuốn sự khó chịu bay mất.

Lúc tỉnh dậy Kỷ Li cảm thấy cả người khoan khoái, chỉ có cơn chóng mặt thỉnh thoảng lướt nhẹ qua chứng minh y từng đổ bệnh.

Tần Nhạc dậy từ sớm nghe thấy người yêu lầm bầm, mỉm cười, “Hết khó chịu rồi nhỉ?”

Nói đoạn bèn sờ trán Kỷ Li.

May mà hạ sốt, không còn nóng rẫy như trước.

Kỷ Li nắm tay hắn, lười cử động, “Mấy giờ rồi anh?”

“Ba giờ chiều.”

Kỷ Li cả kinh, “Em ngủ lâu vậy á?”

“Ừm, bị ốm ngủ nhiều mới tốt.” Tần Nhạc cầm gối, chủ động lót sau gáy người yêu.

“Về chuyện bên cục cảnh sát, anh gọi cho chị Úc hỏi thử. Tạm thời không có vấn đề gì quan trọng, muộn chút chúng ta bàn tiếp.”

Kỷ Li thấp giọng đáp, bắt đầu hồi tưởng sự việc hôm qua ——

Tần Nhạc đút thuốc, dém chăn cho y khỏi lạnh, cách một khoảng thời gian lại kiểm tra thân nhiệt, thủ thỉ vỗ về…

Từ trước tới nay Kỷ Li độc lập thành quen.

Làm nhân vật của công chúng, lần nào sinh bệnh cũng tự chịu, họa hoằn lắm thì nhờ trợ lý mua thuốc.

Sự chăm sóc chu đáo khiến Kỷ Li cảm thấy bản thân được trân trọng.

Y cọ cọ trán người yêu, chất giọng khàn khàn bộc lộ sự vui vẻ, “Tần Nhạc, cảm ơn anh.”

Tần Nhạc nắn hầu kết y, “Cục cưng, thứ anh muốn không phải câu cảm ơn suông.”

Kỷ Li đối diện với hai mắt đong đầy yêu thương của Tần Nhạc, hôn lên bờ môi hắn.

Lướt qua rồi thôi.

“Cẩn thận lây bệnh đấy.”

Tuy y nghĩ mình đã khỏe nhưng vẫn nên phòng ngừa.

“Không đâu.” Tần Nhạc coi nhắc nhở kia như gió thoảng bên tai, đuổi theo hôn y, “Anh kiên trì tập thể dục, thể chất không kém như vậy.”

Nửa câu sau dùng để “khịa” lời “khoe khoang” tối qua Kỷ Li nói.

Kỷ Li hiếm lắm mới bị phản dame, hai má đỏ lựng.

Tần Nhạc quyết đoán giữ chặt gáy y, cứng rắn, dịu dàng làm sâu nụ hôn.

Kỷ Li phối hợp hé miệng, mặc anh người yêu tùy ý thưởng thức. Từng ngóc ngách trong khoang miệng đều bị liếm, cảm giác tê dại lan tỏa khắp toàn thân.

“A ưm.”

Âm thanh nghẹn ngào nho nhỏ truyền đến, đánh thẳng vào đại não hỗn loạn.

Kỷ Li vô thức túm chặt cánh tay Tần Nhạc, không ngờ đối phương lại dứt khoát điều chỉnh tư thế, đè y xuống giường.

Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt.

Hơi thở nóng rực giao hòa, tựa hồ sắp thiêu cháy toàn bộ không khí xung quanh.

Đầu óc Kỷ Li trống rỗng, chẳng rõ sức nặng trên người mình hay cảm giác nghẹt thở dày vò hơn.

“A…Tần, Tần Nhạc…”

Tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng tràn từ khe môi nhưng cũng chẳng khiến Tần Nhạc dấy lên nửa phần ‘thương hại’.

Có lẽ là do tâm lý yếu ớt lúc vừa khỏi ốm nên khi nụ hôn này cứ mãi kéo dài, hai mắt Kỷ Li bắt đầu phủ một tầng sương mù mỏng.

Hai đôi môi tách ra.

Tần Nhạc tạm tha cho y.

Không khí ùa vào mũi miệng làm Kỷ Li ho khù khù, đuôi mắt ửng màu hồng quyến rũ.

Tần Nhạc hôn nơi ấy, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nói, “Anh còn chưa thực sự bắt nạt em mà em đã ấm ức như vậy à?”

“Ai ấm ức? Em vẫn bình thường đấy chứ.” Kỷ Li hít thở, trong lòng lại khá mong đợi, “Anh định bắt nạt em bằng cách nào?”

“Em đoán xem?”

Âm cuối bị che lấp bởi nụ hôn.

… …...

… … … … …...

… … … … … … … …

Rốt cuộc Tần Nhạc lo Kỷ Li mới phát sốt xong, không ‘bắt nạt’ y đến cùng.

Hai người “này kia các thứ” một phen rồi nằm ôm nhau.

Kỷ Li ngửi mùi vị nồng nặc trong chăn, hai má còn nóng hơn cả thời điểm bị ốm. Y chẳng dám cựa quậy, nhất thời cũng không muốn đi rửa mặt.

Y đột nhiên cảm thấy cứ ở chung mãi thế này rất tốt.

Tần Nhạc nhìn thấu tâm tư y, ôm chặt không buông, “Cục cưng, chúng ta đợi đến giờ ăn rồi dậy được không?”

“Vâng.”

Hai người hài lòng chợp mắt thêm chốc lát song chung quy vẫn không chịu nổi cảm giác dính nhớp nên lại rời giường.

Bởi chuyện tối qua, Kỷ Li đã dần thích ứng với việc Tần Nhạc chăm mình như chăm em bé.

“Nếu anh tiếp tục làm vậy thì chỉ sợ mai này em không muốn tự giải quyết việc sinh hoạt cá nhân mất.”

Tần Nhạc kéo cao khóa áo khoác của người yêu, “Khi ở cùng anh, em không cần động tay động chân vào mấy thứ đó nữa.”

Kỷ Li bật cười, chủ động nắm tay Tần Nhạc.

“Mới hơn bốn giờ thôi, chúng ta qua chỗ chị Úc rồi đến tiệc mừng đoàn phim nhé.”

“Vâng.”

Hai người ra khỏi phòng chợt phát hiện Thiếu Tướng và Bánh Gạo vẫn đang làm ổ trên thảm ngoài phòng khách.

Sau một đêm, Bánh Gạo hành động bất tiện lại gặp xui xẻo. Bộ lông trắng tinh tươm vón thành từng cục nhỏ.

Hiển nhiên là bị Thiếu Tướng ‘yêu thương’ sâu sắc liếm.

“Meow.”

Bánh Gạo nhác thấy bóng dáng chủ nhân, vội vàng khập khiễng chạy tới làm nũng.

Âm thanh mềm mại lập tức kích hoạt thuộc tính “con sen” của Kỷ Li, y bèn bế nó lên.

“Tần Nhạc, anh lấy giúp em cái khăn với, em lau người cho Bánh Gạo.”

“Ừ.” Tần Nhạc đáp, lườm Thiếu Tướng.

Cún ngốc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ưỡn ngực, dáng vẻ hết sức đắc ý.

Tần Nhạc cầm khăn tới, bỗng cảm thấy một chó một mèo kia khá thú vị, “Cục cưng, Thiếu Tướng và Bánh Gạo giống chúng ta nhỉ?”

Kỷ Li liếc xéo hắn, “Anh so sánh kiểu gì thế?”

“Lúc trước Thiếu Tướng nhặt Bánh Gạo bẩn thỉu về mà, chẳng nhẽ em không nhớ lần đầu tiên anh gặp em à?”

Ban đầu tại phim trường, Kỷ Li hóa trang thành “ăn mày” rách rưới cũng được Tần Nhạc nửa đường ‘nhặt về’.

Kỷ Li nhớ lại, cười đáp, “Hơi giống thật.”

Sự trùng hợp càng như duyên phận đã định sẵn.

Bọn họ thu xếp cặp chó mèo ổn thỏa xong liền đến chỗ Úc Phú Nhã.

Khi ở chung dính nhau không nói nhưng trước mặt người ngoài, Tần Nhạc và Kỷ Li vẫn giữ thói quen duy trì điệu bộ đứng đắn.

Úc Phú Nhã nghe tình hình sức khỏe Kỷ Li từ Tần Nhạc, thấy nghệ sĩ nhà mình xuất hiện lập tức quan tâm hỏi han, “Thế nào rồi? Hạ sốt chưa?”

Kỷ Li cười trả lời, “Chị Úc, em không sao đâu.”

Úc Phú Nhã trông sắc mặt y vẫn ổn, bấy giờ mới bớt lo.

Tần Nhạc nghiêm túc bàn chính sự, “Phía cục cảnh sát nói thế nào?”

“Anh Nhạc, anh không biết đấy chứ tên Trần Nghiêm Tuấn kia gan to bằng trời luôn.” Trợ lý của Tần Nhạc đi theo quan sát toàn bộ quá trình, lập tức kể hết mọi chuyện.

“Cậu ta là người Hải Thị, cha mẹ đều lần lượt tái hôn, ít quản cậu ta nhưng mỗi tháng lại gửi khá nhiều sinh hoạt phí.”

Trần Nghiêm Tuấn có thành tích cấp ba không tốt, sở dĩ đỗ được đại học là nhờ chạy chọt nhưng bởi vì trượt môn quá nhiều, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng chưa nhận.

Một người với trình độ văn hóa thấp.

Từ thời trung học Trần Nghiêm Tuấn đã là otaku, tiêu tốn không ít tiền. Sau đó chẳng biết tại sao lại chuyển sang giới giải trí.

Cậu ta từng theo đuổi idol và nam nữ diễn viên, khá đa dạng, không có gu nhất định.

Kỷ Li debut chưa bao lâu, Trần Nghiêm Tuấn bèn chú ý đến y thông qua hot search, thành thạo gia nhập fandom Kỷ Li.

“Trần Nghiêm Tuấn thừa nhận cậu ta chỉ coi trọng các minh tinh kém nổi.”

Cậu ta nói như thế theo đuổi dễ hơn, đôi lúc chi tiền ủng hộ mạnh tay chút liền thuận lợi lấy được phương thức liên lạc của minh tinh ấy.

Càng quá đáng hơn cả, vì muốn cậu ta càng bỏ nhiều tiền hơn nên những nghệ sĩ kia thường xuyên ỡm ờ “trò chuyện” cùng cậu ta.

Kỷ Li và Tần Nhạc nhìn nhau, đều hiểu rõ.

Ở tầng chót mỗi ngành nghề đều có tính cạnh tranh rất kịch liệt, huống hồ là giới giải trí bề ngoài tươi đẹp.

Để duy trì kế sinh nhai, các minh tinh nhỏ thường lợi dụng những lần ‘tiếp xúc thân mật’ nhằm đổi lấy quà cáp lẫn tiền tài, đó cũng là một loại “giao dịch” song phương ngầm thừa nhận.

Đương nhiên ngoại trừ fans, nếu có thể đu bám kim chủ sở hữu nhiều tài nguyên thì đám minh tinh kia nhất định sẽ tranh thủ bất cứ lúc nào.

“Kỷ Li là ngoại lệ với cậu ta.”

Trần Nghiêm Tuấn trở thành fans Kỷ Li khi y còn chưa nổi.

Nhưng tốc độ nổi tiếng của Kỷ Li vô cùng nhanh, ra mắt một năm rưỡi đã dùng thực lực vươn lên hàng top.

Mị lực nhân cách của y cũng quá mạnh, Trần Nghiêm Tuấn không hề cả thèm chóng chán mà càng ngày càng khát khao tiếp cận y hơn.

Có câu gì ấy nhỉ?

Thứ không chiếm được thì càng muốn.

Song, Kỷ Li cực kì cương quyết bài trừ fans cuồng. Hơn nữa y có công ty, tác phẩm, nhân khí bởi vậy các chiêu trò Trần Nghiêm Tuấn dùng trước đây đều không ảnh hưởng tới thanh niên.

Lòng chiếm hữu của Trần Nghiêm Tuấn tăng trưởng theo thời gian, dính vào ma túy rồi liền bắt đầu thực hiện hành động vi phạm pháp luật.

“Lần này lịch trình Kỷ Li tham dự Liên hoan phim Bách Tượng được công khai, số chuyến bay lẫn khách sạn bị bọn đầu cơ rao bán.”

Úc Phú Nhã nhíu mày.

Kỳ thực vấn đề fans cuồng ắt có liên hệ mật thiết với việc đám đầu cơ “mua bán thông tin cá nhân”, rất khó kiểm soát.

Trần Nghiêm Tuấn biết Kỷ Li ở khách sạn nào thế là lên kế hoạch “quấy rối”.

Vì không muốn để lộ sơ hở, cậu ta không đặt phòng khách sạn, lưu thông tin cá nhân của mình lại mà nghĩ cách mua chuộc nhân viên.

Chiều hôm qua, cậu ta lừa nhân viên quét dọn nhằm lấy được số phòng Kỷ Li, sau đó gấp rút đi đến hội trường thảm đỏ.

Chờ kết thúc sự kiện trở về khách sạn, cậu ta trốn trong phòng đợi Kỷ Li. Cả quá trình đều vô cùng suôn sẻ.

Kỷ Li vào phòng liền đi tắm ngay, không phát hiện điểm khả nghi, thiếu chút nữa tạo cơ hội cho đối phương thừa nước đục thả câu.

May mà Bánh Gạo kêu rất đúng lúc, giúp y thoát nạn trong gang tấc.

“Tên nhân viên khách sạn kia đã bị đuổi việc, chị và lão Đào thống nhất quan điểm để Siêu Ảnh thay cậu khởi tố khách sạn, truy cứu trách nhiệm nhân viên đó.”

Mặc kệ kết luận cuối cùng ra sao, ít nhất bọn họ nên tỏ thái độ rõ ràng.

Kỷ Li gật đầu nhưng lông mày vẫn chưa thả lỏng, “Cậu ta quấy rối bất thành, sẽ bị xử bao lâu ạ?”

Tần Nhạc nhắc nhở, “Đừng quên mấy vết kim tiêm, bên cục có kết quả kiểm tra chưa?”

Trợ lý của Tần Nhạc vội đáp, “Sau khi phát hiện vết kim tiêm trên cánh tay, cậu ta đã bị lực lượng cảnh sát áp giải, cưỡng chế xét nghiệm.”

Khỏi cần nói cũng biết kết quả.

Cảnh sát thủ đô lập tức liên lạc với đội cảnh sát chống ma túy Hải Thị, tiến hành đột kích lục soát nhà của Trần Nghiêm Tuấn, phát hiện bằng chứng.

“Theo lời cảnh sát Chu, dựa theo lượng ma túy cậu ta tàng trữ thì phải ngồi tù cỡ bảy năm trở lên ạ.”

Đáy mắt Úc Phú Nhã lộ vẻ chán ghét, cô cười khẩy, “Hay lắm! Tự làm tự chịu, chẳng cần chúng ta động thủ.”

Hơn nữa tối hôm qua Trần Nghiêm Tuấn bị Tần Nhạc dạy dỗ một trận, nơi nào đó thương tổn rất nặng, đến cục cảnh sát bắt đầu tiểu tiện mất tự chủ.

Tất cả những người chứng kiến bao gồm cả giám đốc khách sạn đều khẳng định Tần Nhạc đang tự vệ, Tề Ngạn hay tin bèn mời luật sư vào cuộc. 

Tóm lại, chỉ mình Trần Nghiêm Tuấn mua dây buộc mình thôi.

“Tuy cậu ta không thể dùng di động để lan truyền tin tức nhưng chị đã nói rõ tình huống với đội trưởng Chu, xóa vài thứ trong album trên điện thoại cậu ta.”

Úc Phú Nhã có độ nhạy bén nhất định của người đại diện.

Cô lấy một chiếc điện thoại di động đưa cho Kỷ Li, “Tìm thấy ở chỗ Trần Nghiêm Tuấn đấy, chị giúp cậu khử trùng sạch sẽ rồi.”

Điện thoại Kỷ Li cài mật khẩu, hơn nữa thời gian Trần Nghiêm Tuấn cầm nó khá ngắn nên cậu ta chưa kịp xem.

“Cảm ơn chị Úc.” Kỷ Li cong môi, nhận đồ.

Bầu không khí căng thẳng bủa vây suốt buổi tối hoàn toàn biến mất.

“Tiểu Diêu, muộn chút cậu qua cục cảnh sát hỏi thử xem Trần Nghiêm Tuấn mua thông tin chuyến bay và khách sạn từ đầu cơ nào? Bọn chúng ắt sẽ có dây mơ rễ má, biết đâu lại đào thêm được gì.”

Trợ lý của Tần Nhạc vội vàng đáp ứng.

Úc Phú Nhã hiểu ý Tần Nhạc, hơi kinh ngạc, “Tần Nhạc, cậu định tiếp tục điều tra à?”

Thật ra cùng lắm chỉ tóm được bên đầu cơ bán thông tin cho Trần Nghiêm Tuấn, để chúng bị phạt chút tiền lẻ. Đằng sau hẳn là còn nhiều mắt xích quan trọng nữa, nhổ cỏ tận gốc rất khó.

Tốn công vô ích.

Song, cũng là cách giải quyết tốt nhất mà minh tinh có thể thực hiện.

“Lần này Kỷ Li bị đám “sâu bọ” kia làm hại, em không thể nhắm mắt làm ngơ.” Tần Nhạc vẫn kiên trì.

“Em sẽ để phòng luật của công ty thu thập đầy đủ chứng cứ, kết hợp với mong muốn của các minh tinh trong giới đồng loạt khởi tố.”

Tốn thời gian hay tiền bạc đều chẳng sao hết.

Mặc dù cuối cùng chỉ tạm thời trấn áp đám người kia nhưng tương lai Kỷ Li sẽ tránh khỏi chuyện bị quấy rối và sống yên bình hơn.

Kỷ Li biết Tần Nhạc làm tất cả những thứ này vì mình, lòng thấy vô cùng ấm áp.

Úc Phú Nhã liếc nhìn Kỷ Li, khẽ cười, “Ừ, chị quen khá nhiều minh tinh. Nếu cậu quyết tâm theo đến cùng thì chị sẽ tham dự.”

Nên có người đứng lên đại diện xử lý vấn đề đầu cơ mua bán lịch trình riêng tư của minh tinh.

“Cảm ơn chị Úc.” Tần Nhạc gật đầu.

“Không cần cám ơn, ai bảo Kỷ Li là nghệ sĩ cưng trong tay chị cơ chứ.” Úc Phú Nhã nhướn mày, đưa ra yêu cầu, “Cậu nhớ kĩ những gì cậu đã đồng ý lúc ở Mỹ là được.”

Chăm sóc Kỷ Li thật tốt.

Tuy trước mắt, cách Tần Nhạc đối xử với cục vàng cục bạc nhà cô đúng là chẳng thể chê.

“Thôi, vất vả cả ngày trời rồi, chị đi nghỉ trước nhé.” Úc Phú Nhã xem đồng hồ, chủ động chấm dứt câu chuyện, “Không tham gia tiệc mừng đâu.”

Dù sao có Tần Nhạc và Bánh Bao ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ chiếu cố Kỷ Li.



Nhằm tiện cho diễn viên đoàn phim, đạo diễn Trịnh An Hành tổ chức tiệc ngay bên cạnh khách sạn.

Các diễn viên đều hào hứng nhận lời mời, vui chơi ba, bốn tiếng xong đa phần đều say khướt, trợ lý sinh hoạt dìu từng người về phòng.

Kỷ Li và Tần Nhạc thì vẫn tỉnh táo.

Người trước vừa mới khỏi ốm nên không uống rượu; người sau lại lấy lý do ‘lát nữa phải lái xe’ để từ chối.

Kỷ Li cảm thấy cái cớ Tần Nhạc dùng hơi kỳ quái, mãi đến tận khi tan cuộc bị đối phương kéo đến bãi đậu xe ngầm mới hiểu.

Thiếu Tướng và Bánh Gạo vốn dĩ phải ở khách sạn đang ngoan ngoãn nằm trên ghế sau chiếc ô tô tư nhân màu đen.

“Vali đặt trong cốp rồi, em lên xe trước đi.” Tần Nhạc mở cửa ghế phụ, nhìn xung quanh một vòng.

Kỷ Li gật đầu, ngồi vào chỗ, không quên kéo thấp mũ áo xuống.

Tần Nhạc nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, khởi động xe.

“Chúng ta đi đâu thế anh? Đổi khách sạn khác à?” Kỷ Li nghĩ đến lời giải thích hợp lý nhất.

Tần Nhạc nhìn thoáng qua y, tiếp tục chăm chú lái xe, “Không phải đổi khách sạn khác mà là theo anh về nhà.”

Thiếu Tướng nhiệt tình ‘Gừ’ một tiếng, đuôi vẫy mạnh tạo ra những tiếng bộp bộp.

Kỷ Li sợ ngây người, “…Về nhà?”

Y muốn ăn Tết ở thủ đô nhưng cũng chỉ định loanh quanh trong khách sạn, tiện thể nhân dịp nghỉ phép đi chơi một chuyến…Sao giờ lại thành về nhà đối phương?

Tần Nhạc thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ nắm chặt tay em người yêu, thấp giọng khẩn cầu: “Bắt đầu từ hôm nay ngoại trừ cần chạy lịch trình thì đều ở với anh được không em?”

“Kỷ Li, anh biết việc ‘ở chung’ này có hơi đột ngột nhưng em yên tâm, anh sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì hết.”

Tối qua sau khi Kỷ Li phát sốt, Tần Nhạc gần như thức trắng cả đêm.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trái tim vẫn treo lơ lửng chưa hạ xuống, rất sợ sẽ xuất hiện “Trần Nghiêm Tuấn” thứ hai nào đó làm hại Kỷ Li vào thời điểm hắn không biết.

“Em cứ ở một mình anh không yên tâm.”

Kỷ Li phát giác giọng hắn hơi run, chẳng hề do dự nói: “Vâng.”

Bọn họ là người yêu, nếu đã xác định quan hệ vậy quá trình yêu đương nhanh hay chậm đều được.

Ở cùng một chỗ chẳng tốt à?

Mỗi ngày đều có thể gặp người mình thích.

Y làm việc chăm chỉ liên tục quá lâu rồi, trải nghiệm cuộc sống “lười biếng tại gia” thôi!

Tần Nhạc nghe thấy y vui vẻ trả lời, đáy mắt hiện ý cười rõ ràng.

Kỷ Li ngó Thiếu Tướng và Bánh Gạo an vị nơi ghế sau, tò mò gặng hỏi, “Nói thật đi, anh quyết định việc này từ khi nào đấy? Nửa chữ cũng không tiết lộ cho em biết.”

“Sáng hôm nay, lúc em còn đang ngủ ấy.” Tần Nhạc đáp.

Hắn đã sắp xếp xong xuôi tất cả từ sớm, chờ thời điểm thích hợp liền mang bạn nhỏ của hắn về nhà.

Tần Nhạc mua biệt thự ở trung tâm thủ đô, giá cả vừa đắt đỏ vừa đảm bảo tính riêng tư lẫn an toàn.

Hắn thuê giúp việc quét dọn định kỳ, nhà cửa tương đối sạch sẽ.

Chắc về tới không gian quen thuộc nên Thiếu Tướng cực kỳ hưng phấn, lập tức tha Bánh Gạo đến ổ chó.

Kỷ Li không khỏi bật cười. Kết quả một giây sau, Tần Nhạc dắt y lên tầng hai.

“Tần Nhạc?”

“Anh phải học Thiếu Tướng, mang bạn nhỏ của anh về phòng ngủ.”

Đáy mắt Kỷ Li tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đột nhiên rất chờ mong cuộc sống tương lai.



Ngày kế, hiếm lắm Kỷ Li mới ngủ tới khi tự tỉnh.

Tối qua sau khi dọn vào biệt thự y có hơi sốt, uống thuốc xong Tần Nhạc bèn trông y cho tới khi y say giấc.

Kỷ Li không tìm thấy Tần Nhạc, cầm điện thoại nhìn giờ thì phát hiện nửa tiếng trước Bánh Bao gửi tin nhắn wechat.

—— Anh Kỷ! Anh mau đọc tin này đi! [link]

—— Quả là anh Kỷ của em! Không gì có thể ngăn cản anh hút fans!

Kỷ Li khó hiểu, hoang mang ấn vào đường link.

Bài viết do Cảnh sát phòng chống ma túy Hải Thị đăng, hai tiếng trước bọn họ đã đưa thông tin lên trang weibo chính chủ ——

“Diễn viên Kỷ Li bắt được kẻ theo dõi với ý đồ quấy rối. Sau khi báo án, cảnh sát phát hiện kẻ tình nghi họ Trần từng sử dụng ma túy, thông qua đó thành công tìm được lượng ma túy cất giấu tại nơi kẻ tình nghi cư trú…”

Lời văn vô cùng ngắn gọn, đanh thép.

Cuối cùng, bên phía cảnh sát còn khen Kỷ Li không phụ trọng trách ‘Hình tượng đại sứ phòng chống ma túy Hoa Quốc’, cống hiến cho sự yên bình của xã hội!

...

Fans Kỷ Li là nhóm đầu tiên phát hiện ra weibo này, nhiệt tình chia sẻ.

Từ trước đến giờ phía weibo coi trọng các minh tinh liên quan tới đề tài tương tự nhất, tin tức leo bảng hot search rất nhanh, tuyên truyền xong liền biến thành ‘Diễn viên Kỷ Li trợ giúp lực lượng cảnh sát phá án tàng trữ ma túy’.

Dưới khu bình luận hot search, fans Kỷ Li cực kỳ kiêu ngạo, tung hô nhãi con nhà mình!

Thấy chưa? Kỷ Li nhà tôi giỏi như thế cơ mà!

Thấy chưa? Kỷ Li nhà tôi chính là mặt trời nhỏ(*)!

(*Mặt trời nhỏ: gốc là 正能量 (chính năng lượng) – năng lượng tích cực, chỉ một trạng thái lạc quan, cảm xúc mang tính lành mạnh, truyền cảm hứng để ảnh hưởng tốt đến những người xung quanh và chính bản thân người đó.)

Cư dân mạng đồng loạt tán thưởng hành vi chính nghĩa của Kỷ Li, hảo cảm dần tăng cao. Ngoài ra, còn có người nhắc đến bộ phim Hành Động Đặc Thù Kỷ Li quay lúc trước, tỏ vẻ mong chờ ngày công chiếu!

Số lượng fans weibo Kỷ Li thay đổi lớn theo từng lần refresh.

Các fans vui mừng ngất trời mà bản thân Kỷ Li lại khá hoang mang ——

Khoan đã?

Mình có làm gì đâu? Sao tự dưng lại được hời thế này?

====

Editor: Chẳng nhẽ toy không xứng đáng được xem những gì ẩn sau mấy hàng dấu chấm của tác giả shao??