Khi tuyển chọn ám vệ, ta vừa liếc mắt một cái liền thấy được đại phản diện trong tương lai, cùng với chuôi kiếm vô tình lộ ra trong lòng hắn.
Ta ám chỉ đệ đệ: "Người này trông có vẻ yếu đuối, ai biết được dưới lớp y phục kia còn giấu thứ hu/ng khí sắc bén nào, có thể lấy mạ/ng ta chứ."
Đệ thông minh của ta tỏ vẻ đã hiểu.
Đêm đó, đại phản diện bị trói chặt như bánh chưng rồi đưa thẳng lên giường ta.
Ta: [?[
1.
Ta xuyên thành một trưởng công chúa hoang dâm vô độ.
Nguyên chủ vì một lần rơi xuống nước mà ch/ết đuối, sau đó liền đổi thành ta.
Để thích ứng với thiết lập nhân vật và tiêu hóa ký ức, ta co ro trong phủ công chúa suốt nửa tháng.
Cuối cùng, hoàng đệ ruột thịt của ta cũng không nhịn được nữa, kéo ta ra ngoài.
Nhìn một viện toàn nam nhân cao lớn vạm vỡ, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Thành vương Tống Quân chỉ vào bọn họ, nói:
"Trước đây hoàng tỷ trượt chân rơi xuống nước, chính là do người bên cạnh không đủ bản lĩnh. Ta đặc biệt tìm đến những thị vệ võ nghệ cao cường này, hoàng tỷ cứ tùy ý chọn vài người, ngày sau nhất định phải kề cận không rời."
Nhìn một đám soái ca hình tam giác ngược, ta lặng lẽ lau nước miếng.
Đang chuẩn bị cẩn thận lựa chọn thì bỗng dưng ánh mắt ta bị một người thu hút.
Người đó đứng ở góc đầu hàng, cả thân mình ẩn sâu trong bóng tối.
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của ta, kẻ nào mở màn trông càng không có gì nổi bật thì mới thực sự là nhân vật nguy hiểm nhất.
Ta tùy ý chỉ tay: "Ngươi, ngẩng đầu lên."
Người kia thoáng sững sờ, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt u ám như đầu lưỡi rắn độc thè ra, chỉ trong khoảnh khắc chạm phải ánh mắt hắn, ta nổi da gà toàn thân.
Thần sắc lạnh lùng, mắt phượng dài hẹp, khóe mắt có một nốt ruồi lệ.
Mẹ ơi, đây chẳng phải đại phản diện của quyển sách này – Yến Cừu sao?!
Ta lập tức dời mắt như không có chuyện gì, vừa lúc thấy trong lòng hắn vô tình lộ ra một đoạn chuôi kiếm.
Mẹ ơi…
Thấy tay ta khẽ run khi cầm chén trà, Tống Quân nhíu mày: "Hoàng tỷ sao vậy?"
Ta: "Nước nóng."
Tống Quân: "Nhưng đây là trà lạnh."
Ta: [……]
Thấy ta im lặng, Tống Quân lộ vẻ hiểu rõ, lại nhìn Yến Cừu một cái, bình thản nói: "Xem ra hoàng tỷ không hài lòng, không sao, tỷ cứ chọn người khác, hắn để lại cho ta."
Ta suýt phun ngụm trà ra ngoài.
Ngươi giữ hắn lại là muốn tìm đường ch/ết sao?!
Ta cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng hắn vẫn không hiểu được ý của ta.
Không còn cách nào khác, ta đành khẽ thấp giọng nói: "Khụ, người này thoạt nhìn yếu ớt, ai mà biết dưới lớp y phục kia giấu thứ hung khí sắc bén nào, có thể lấy mạng ta hay không."
Như vậy đã đủ rõ ràng rồi chứ?!
Nhưng ngoài dự liệu của ta, vừa dứt lời, những thị vệ và cung nữ đứng gần đều bất giác đỏ mặt cúi đầu.
Tống Quân thì nhìn ta với ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Ta thoáng hoài nghi: "…Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Tống Quân cho ta một ánh mắt tràn đầy tự tin.
2.
Trước khi trở về phủ công chúa, Tống Quân tiễn ta đến tận cửa.
Hắn do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Hoàng tỷ, sau này mấy chuyện này… tỷ có thể nói riêng với ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không thể tin nổi: "Không kịp nữa rồi!"
Tống Quân càng không thể tin: "Gấp đến vậy sao?"
Chuyện liên quan đến mạng người, có thể không gấp sao?!
Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, liền xác nhận lại lần nữa: "Ngươi vừa rồi… thật sự hiểu ý ta chứ?"
Tống Quân vỗ vai ta, bình thản nói: "Yên tâm, người ta đã trói lại rồi."
Ta đã nói mà.
Đường đường là một thân vương.
Sao có thể ngốc được chứ?
3.
Buổi tối, ta trở về phòng nghỉ ngơi, vừa vén chăn lên liền thấy Yến Cừu bị trói thành bánh chưng.
……
Hắn chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh, sắc mặt ửng đỏ, đang căm phẫn trợn mắt nhìn ta.
Ta giật mình, lập tức kéo chăn đậy lại.
Mắt ta có chút hoa, không chắc chắn, nhìn lại lần nữa.
Ta lại vén chăn lên.
Yến Cừu khẽ thở dốc, miệng bị nhét vải, lồng n.g.ự.c vì phẫn nộ mà phập phồng lên xuống, làn da thoắt ẩn thoắt hiện, trắng trẻo nhưng tràn đầy sức mạnh…
Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời.
Yến Cừu là hoàng tử thất lạc của địch quốc, từ nhỏ trôi dạt tha hương, chịu đủ khổ sở.
Hiện tại hắn vẫn chưa biết thân phận của mình, nhưng hai năm sau, hắn sẽ được tìm về, sá/t huynh diệ/t phụ, thống lĩnh quân Yến xé nát biên cương Tống quốc.
Trong sách miêu tả, những kẻ từng ném đá vào hắn khi còn nhỏ, về sau đều bị lột da, róc xương.
Mà bây giờ…
Tống Quân, ngươi đúng là một đại thông minh!
Người thì đúng là đã trói, nhưng tại sao lại dùng lụa hồng phấn thắt thành một cái nơ bướm?!
Ngươi có thù oán gì với ta?!
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn về phía Yến Cừu. Nơi bị trói trên cổ tay hắn đã hằn lên những vết đỏ.
Thấy ta vươn tay ra, hắn lập tức né tránh, đôi vai khẽ run rẩy.
GTMB
Vậy là vẫn còn sợ.
Ta thở dài: "Ta không định bắt nạt ngươi."
Dứt lời, cơ thể Yến Cừu chợt cứng lại.
Ta giữ khoảng cách an toàn, nhẹ nhàng tháo miếng vải trong miệng hắn, chân thành nói: "Thành vương ham chơi, những thị vệ hắn thu nhận chỉ để đấu dế, đánh cầu, cả đời khó mà có ngày nổi danh. Nhưng ngươi, ta vừa nhìn đã biết ngươi không phải hạng tầm thường, chỉ có cách này, ta mới có thể mang ngươi về."
Muốn giành được lòng tin của hắn, ta phải đào tim mình ra trước.
Ta thẳng thắn nói rõ tình thế, khẳng định rằng ta cũng cần một thuộc hạ trung thành.
Lần này, ta thử tháo dây trói cho hắn, Yến Cừu không còn né tránh nữa.
Nhưng hắn vẫn đầy cảnh giác nhìn ta, giọng nói khàn khàn: "Nhưng ngươi rõ ràng có thể thu nhận ta làm thị vệ."
Mẹ nó, ghét nhất là lúc lừa người mà đối phương lại có đầu óc!
Ta trầm mặc một lúc, rồi khẽ nói:
"Nếu là thị vệ, ngươi sẽ phải ở bên ta cả đời, như chim trong lồng, cá trong chậu, chẳng có chút tự do nào."
Ta nhíu mày, cười khổ:
"Nhưng nếu lên giường của ta, ta có thể phong cho ngươi một chức quan, cùng lắm cũng chỉ bị người đời mắng là hoang dâm vô độ, bị ngươi mê hoặc. Thanh danh của ta vốn đã bê bết thêm vài lời mắng chửi cũng chẳng sao. Còn ngươi…"
"Ngươi thiếu một cơ hội, một cơ hội… để một bước lên trời."