Cố Chẩm Lưu cởi dây an toàn trước n.g.ự.c tôi, hơi thở giao nhau, gương mặt đẹp trai cùng cơ bắp cuồn cuộn của anh từ từ tiến lại gần.
Anh dùng tay đỡ đầu tôi, ôm tôi vào lòng rồi hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khác với lần trước ở phòng thay đồ, lần này anh rất dịu dàng, như đang ôm một bảo vật, nâng niu, nhẹ nhàng mơn trớn.
Dương khí nồng đậm lan tỏa trong không gian kín mít, mắt tôi nóng lên, các ngón tay mềm nhũn.
Tay Cố Chẩm Lưu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt sau gáy tôi.
“Thế này đủ chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Anh khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt tôi: “Nhóc vô lương tâm, ngay cả danh phận cũng không cho anh.”
Sau khi đặt tôi xuống, anh đứng trước cửa xe nhìn tôi lên lầu.
Tôi gọi anh lại: “Anh đừng đi vội, em có đồ cho anh.”
Tôi chạy lên lầu lấy bức tranh đã vẽ trước đó nhét vào tay anh, rồi quay đầu bỏ chạy.
Cố Chẩm Lưu cập nhật trạng thái mới trên Weibo.
Là một bức tranh sơn dầu.
Trong tranh là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt dịu dàng vuốt ve một chú chó Alaska. Bên ngoài tuyết phủ trắng xóa, nhưng ánh đèn sau lưng người đàn ông lại toát lên vẻ ấm áp lạ thường.
“Anh ơi cuối cùng anh cũng nhớ ra mật khẩu Weibo của mình rồi.”
“Khác với trên chương trình nhiều quá, lần sau Lưu ca có thể mắng yêu cầu nhẹ nhàng hơn một chút được không? Cứ dùng ánh mắt trong tranh ấy. Được không? Được.”
“Trong tranh thật sự là Lưu ca sao? Ai đã thêm cho anh ấy lớp filter dày thế này?”
“Mấy người lầu trên có ý gì? Lưu ca đàn piano không dịu dàng à?”
“Cũng chỉ lúc đàn piano mới dịu dàng thôi, những lúc khác đều như đang vác s.ú.n.g máy.”
“Chỉ mình tôi thấy sai sai à? Cố Chẩm Lưu yêu đương rồi phải không?”
…
Sau khi đi công tác, Cố Chẩm Lưu trở nên hơi dính người.
Cứ động một tí là gọi video cho tôi.
Tôi từ chối thẳng thừng.
“Chắc chắn không nghe máy? Anh đang tắm đấy.”
Tôi nghe máy ngay lập tức.
Lặp đi lặp lại vài lần, anh chàng tắm táp không chịu nổi nữa: “Thời Mãn nhỏ, em là người máy à? Chỉ có tắm mới kích hoạt được phản hồi của em?”
“Em có coi anh là streamer gợi cảm đâu?”
Tôi có nói vậy đâu.
“Không có, Cố lão sư, anh khác với bọn họ, bọn họ đều muốn tiền.”
Cố Chẩm Lưu tức giận đến mức không thèm để ý đến tôi nữa.
Đêm khuya, tôi đang xem truyện tranh DL, trầm trồ trước vòng 1 tuyệt vời của nam chính.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
Cố Nghênh chống tay vào khung cửa, mắt đỏ hoe: “Thời Mãn, anh nhớ em quá, chúng ta làm lành nhé.”
Cút xéo đi, đồ say xỉn.
Tôi ngăn cậu ta bước vào nhà, xoay người đóng cửa lại: “Có chuyện gì nói ở ngoài.”