5.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cơn đau bụng.
Hậu quả sau cơn say khiến đầu tôi nhức như búa bổ, giờ lại chồng thêm “buff” ngày dâu, cả người chẳng khác gì bị rút cạn sinh khí. Mắt thâm quầng, tóc tai rối bù, tôi ôm bụng lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Vừa vào đến phòng khách, tôi lập tức đứng khựng lại—Giang Thừa đang bày bữa sáng ra bàn, quan trọng là… anh ấy chỉ mặc mỗi cái quần dài, nửa thân trên trần trụi!
Ánh nắng sớm chiếu lên người anh, làn da ngăm rám khỏe mạnh, cơ bụng rõ nét, đường nhân ngư sắc sảo, nhìn đến là… ngứa mắt! Tôi còn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy cảnh đó thì bối rối đỏ mặt:
“Giang Thừa, anh không biết xấu hổ hả? Cởi trần giữa ban ngày thế này, anh… sao anh không mặc áo vào?”
Anh quay đầu liếc tôi, nhíu mày:
“Cà vạt thì cô lấy lau nước mũi, áo sơ mi thì hôm qua cô nôn đầy lên, tôi còn cái gì để mặc?”
Nói rồi còn hừ một tiếng, “Tôi còn phải cảm ơn cô vì vẫn chừa lại cái quần à?”
Tôi: “Ờ… không cần cảm ơn đâu…”
Tự biết đuối lý, tôi ôm bụng chui vào nhà vệ sinh, thay băng, rửa mặt chải đầu, sau đó mặt mày tái mét lê thân ra bàn ăn.
Giang Thừa nấu cháo thịt băm trứng bắc thảo, chiên hai quả trứng gà, thêm cả sandwich cắt sẵn. Tôi ngạc nhiên nhìn anh:
“Anh cũng biết nấu ăn á?”
Anh múc một bát cháo đặt trước mặt tôi, trả lời ngắn gọn:
“Hồi du học toàn phải ăn cá chiên với khoai tây.”
Nghĩ lại cũng đúng, sau khi tốt nghiệp đại học, không hiểu lên cơn gì mà tên học dốt này lại bay ra nước ngoài học thạc sĩ, nghe nói thành tích cũng không tệ.
Anh gắp cho tôi một miếng trứng chiên, lại thản nhiên nói thêm:
“Không tự nấu thì anh cũng gầy dẹt như em rồi.”
Tôi tức giận chống nạnh, ưỡn n.g.ự.c phản bác:
“Anh nói ai gầy dẹt hả?”
Anh day day thái dương, lẩm bẩm:
“Hình như hôm qua có ai đó vừa khóc vừa gào là mình không có ngực…”
Tôi c.h.ế.t sững. Mấy ký ức lộn xộn hôm qua bắt đầu ùa về—ôi mẹ ơi, đúng là không nên uống rượu trước mặt cái đồ khốn này! Thế là lại bị hắn nắm thóp thêm một chuyện mất mặt nữa.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, cúi đầu ăn cháo không thèm để ý đến anh. Cháo hầm kỹ, rất vừa miệng, ấm nóng trôi xuống bụng khiến cơn đau cũng dịu đi nhiều.
“Ngon không?” anh hỏi.
“Không ngon.” Tôi hậm hực đáp.
“Không ngon thì đừng ăn.”
“Cứ ăn đấy, gạo nhà em.” Tôi cắm đầu ăn tiếp.
Liếc trộm Giang Thừa lần nữa, ánh mắt tôi vô tình va vào ánh nhìn của anh. Anh nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười giảo hoạt đầy trêu chọc:
“Muốn nhìn thì nhìn cho đàng hoàng, sao cứ lén lén lút lút thế?”
Rồi anh dựa ra ghế, vươn vai duỗi chân, nói với giọng điệu rõ mười phần tự mãn:
“Em nói xem, mấy cái nhân vật tổng tài bá đạo trong truyện của em, chẳng phải đều dựa theo mẫu này à? Vai rộng eo thon, chân dài dáng chuẩn, lại còn vừa đẹp trai vừa thành đạt…”
Tôi liếc anh đầy khinh bỉ:
“Tổng tài bá đạo nào lại lắm mồm như anh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rồi cắn một miếng sandwich thật mạnh, hỏi thêm:
“Anh tính mặc vậy ra đường đấy hả?”
Sắc mặt Giang Thừa tối sầm:
“Trợ lý sắp mang đồ đến rồi.”
Quả nhiên, chưa đầy mười phút sau, trợ lý nhỏ của anh xách vài túi đồ đến tận nơi. Anh thay áo sơ mi đen, thắt cà vạt mới, im lặng không nói gì thì cũng có chút khí chất tổng tài thật đấy. Sau đó, từ túi nhựa trong suốt lấy ra một hộp thuốc—thuốc trị đau bụng kinh.
Anh pha xong, đưa cho tôi:
“Uống đi.”
Tôi hơi bất ngờ:
“Anh… sao biết em bị đau bụng?”
Anh cau mày:
“Nhìn cái mặt trắng như ma của em là biết rồi.”
Vừa cảm động xong thì bị anh dội ngay một gáo nước lạnh. Tôi trừng mắt nhìn:
“Giang Thừa, anh phiền c.h.ế.t đi được!”
“Ngực nhỏ mà tính khí lớn thật.” Anh lại thản nhiên đ.â.m một nhát.
Tôi: “… A a a Giang Thừa cái đồ khốn, chờ tôi khỏe lại rồi, tôi nhất định cho anh biết tay!”
Tôi túm lấy gối lao vào đánh anh, Giang Thừa chỉ cần một tay là giữ được tôi lại, còn cười như thắng lớn:
“Muốn xử anh hả? Thế cái này có định tặng người khác không?”
Anh giơ lên một cái túi mua sắm màu cam. Mắt tôi lập tức sáng rực, mũi đánh hơi thấy mùi tiền.
Tôi đổi ngay tông giọng, mặt dày cười nịnh:
“Tổng giám đốc Giang, bá đạo tổng tài, giàu có vô song, đẹp trai nhất vũ trụ~”
Anh cười khẩy, quăng cái túi vào người tôi.
Tôi mở ra xem—là mẫu giới hạn màu tím yêu thích nhất. Quá mãn nguyện.
Chuyện là lần trước, khi tôi lỡ miệng kể về chiếc LV fake mà Tạ Xuyên từng vắt kiệt tiền mua tặng mình, Giang Thừa mỉa mai tôi cả buổi, hôm sau liền đặt luôn một cái Hermes bản xịn không nói lời nào.
Tuy Giang Thừa hay làm tôi tức đến nghiến răng, nhưng được cái, “có tiền thì không quên cố nhân”—lúc cần ra tay vẫn rất hào phóng. Tôi giờ cũng kiếm được chút tiền nhờ viết truyện, nhưng mua Hermes vẫn là chuyện nằm ngoài khả năng. Không giống anh, tư bản chính hiệu, tiêu tiền như nước.
Tôi đeo thử túi lên người, cảm giác bụng cũng không còn đau nữa. Giang Thừa liếc tôi một cái:
“Cái vẻ mặt đắc ý của em giờ mà anh quay video lại chắc hot lắm đấy.”
Tôi chu môi:
“Không nghe không nghe, ba ba tụng kinh.”
Anh cúi nhìn đồng hồ, tiện tay xoa đầu tôi như vuốt chó:
“Anh đi đây, mệt thì ngủ thêm tí. Đừng uống nước lạnh. Trưa mà không ăn ở nhà thì gọi nhà hàng giao sang.”
Tôi chỉnh lại tóc, bực bội nói:
“Biết rồi biết rồi, phiền quá đi mất.”
Anh lắc đầu, tặc lưỡi:
“Ăn no xong quay ra chửi đầu bếp.”
Tôi lè lưỡi:
“Lêu lêu~”