Ánh mắt Lâm Tuấn Khải xẹt qua một tia lạnh lẽo, khoé miệng hơi nhếch lên.
Gương mặt cô lạnh như băng, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Cô rất hối hận! Trương Minh Vũ vừa mới nhắc nhở cô, tại sao cô lại không để tâm? Lâm Quốc Phong thở hổn hển đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Tuấn Khải giận dữ quát ầm lên: “Lâm Kiều Hân, để tôi chống mắt lên xem hôm nay cô còn nguỵ biện thế nào!” Nghe thấy thế, mọi người đều không khỏi sững sờ.
Lâm Quốc Phong vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tuấn Khải tức tốc giải thích: “Thưa bác cả, Lâm Kiều Hân đang cho ông nội uống thuốc độc!” Nghe thấy lời này, mọi người đều kinh hãi trợn tròn mắt.
Cô lạnh giọng nói: “Tôi không làm!” Lâm Quốc Long lo lắng hỏi: “Cái gì? Bố lại bị trúng độc rồi à? Thế… con mau dẫn mọi người đi xem ông cụ thế nào đi!” “Vâng!” Lâm Tuấn Khải đáp lại một tiếng rồi dẫn mọi người chạy vào trong phòng ngủ.
Bọn họ đẩy cửa bước vào.
Ai nấy đều nhìn thấy ông cụ Lâm đang nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch, miệng sùi bọt mép!.