Trương Minh Vũ thở hổn hển, toàn thân mệt nhoài nằm ườn ra sofa.
Long Tam lên tiếng khen ngợi: “Đừng nản chí. Mới tập vài ngày đã tiến bộ lớn như vậy, cậu giỏi hơn người thường nhiều lắm”.
Anh chỉ lắc đầu cười khổ.
Cứ thế này thì biết đến lúc nào anh mới có thể đuổi kịp Long Tam?
Anh ta lại nói tiếp: “Cậu là người đầu tiên nhận được lời khen của tôi đấy, hãy tin tưởng bản thân”.
Câu nói này khiến anh sững sờ.
Anh tự hỏi bản thân… có khiếu đánh đấm lắm sao?
Nếu thật sự là vậy, tại sao trước kia sư phụ không dạy anh học võ…
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy giọng nói của Long Tam vang lên bên tai: “À quên mất, tôi có một tin tốt cho cậu. Một người chị khác của cậu sắp trở về rồi”.
Nghe thấy thế, anh lập tức giật nảy mình.
Chị?
Anh mừng rỡ ngẩng đầu lên, phấn khích hỏi: “Thật sao? Chị nào đấy? Khi nào chị ấy mới về?”
Long Tam lắc đầu đáp: “Đây là tin tức cô Tô Mang cung cấp, nói là người chị kia của cậu cố ý dặn dò không được cho cậu biết, để tặng cậu một niềm vui bất ngờ”.
“Cụ thể là ai tôi cũng không biết đâu…”
Anh bĩu môi thất vọng, thế nhưng trong lòng vẫn tràn ngập chờ mong.