"Lão phu nhân?"
Giang Uyển Như càng thêm nghi hoặc, truy hỏi: "Là lão phu nhân của phủ Lục Quốc Công?"
Vị chương mẫu trước kia của nàng? Không phải vẫn luôn bị nhốt trong Phật đường của phủ Quốc Công sao? Một lão bà thân thể suy nhược làm sao có thể ám sát Hoàng đế ngay trong hoàng cung? Thật khó tin!
Hoắc Phí Ngang khẽ gật đầu, nói: "Chi tiết cụ thể, xin đợi Vương gia giải thích cùng Vương phi."
Vụ việc Hoàng thượng bị ám sát là chuyện kiêng kỵ chốn triều đình, Hoắc Phí Ngang cũng không dám nói nhiều. Giang Uyển Như khẽ gật đầu cảm ơn, không làm khó hắn.
Lại qua thêm nửa canh giờ, xe ngựa từ Đông Hoa Môn đi vào hoàng cung. Giang Uyển Như vén rèm nhìn ra ngoài, thấy cung nữ, thị vệ vẫn duy trì trật tự nghiêm ngặt, mọi người đều thực hiện chức trách của mình.
Cột rồng chạm trổ vàng rực, tường đỏ mái ngói lưu ly, bố trí xung quanh không khác gì so với những lần trước nàng vào cung, cũng không có dấu vết đánh nhau.
Chỉ là, trước kia xe ngựa của nàng chỉ có thể dừng ngoài cửa cung, vào cung, trừ Hoàng đế, Hoàng hậu và các chủ tử có phẩm cấp cao mới được ngồi kiệu, còn lại đều phải đi bộ. Đường trong cung vừa thẳng vừa dài, Giang Uyển Như trước đây đều ngoan ngoãn đi bộ.
Hôm nay, xe ngựa lại trực tiếp từ Đông Hoa Môn đi thẳng vào nội đình.
Lệ di nương dẫn theo hai đứa nhỏ vào điện bên nghỉ ngơi, Hoắc Phí Ngang ra hiệu tay, nói: "Vương gia đang chờ trong Dưỡng Tâm Điện. Thế tử ở ngoài tạm đợi, Vương phi, xin mời."
Ba chữ "Dưỡng Tâm Điện" dát vàng sáng rực trên tấm biển. Giang Uyển Như lo lắng nhìn Lục Hoài Dật, dịu giọng dặn dò:
"Hoài Dật, con ngồi xuống trước, ăn chút gì đó lót dạ."
Lục Hoài Dật lắc đầu: "Mẫu phi, con không đói."
Pussy Cat Team
Mẫu phi và tổ mẫu đều chưa ăn uống gì, sao cậu có thể hưởng thụ trước?
Phụ vương gọi mẫu phi vào trước, chứng tỏ tình cảm phu thê sâu đậm; không cho cậu đi theo, tức là lát nữa sẽ có việc dặn dò cậu. Lục Hoài Dật không ngại mệt, cậu muốn được phụ vương xem trọng, muốn được bồi dưỡng.
Khi phụ vương chỉ là một thân vương bình thường, hắn đã chăm chỉ hết mức, không dám làm không tốt vai trò Thế tử, sợ phụ vương thất vọng.
Bây giờ, khi xe ngựa không bị kiểm tra mà đi thẳng vào Đông Hoa Môn, Lục Hoài Dật hiểu rằng, sớm muộn gì phụ vương cũng sẽ ngồi lên vị trí cao nhất kia.
Hắn ngẩng đầu, bầu trời ửng hồng ánh hoàng hôn, chiếu rọi lên bức tường cung nghiêm trang uy nghiêm.
Bên trong bức tường ấy, tất cả mọi người dường như nhỏ bé vô cùng.
Lục Hoài Dật vừa tròn sáu tuổi, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vừa kích động, mong đợi, lại vừa mơ hồ.
Tựa như một giấc mộng.
---
Giang Uyển Như nâng váy cẩn thận bước vào.
Dưỡng Tâm Điện là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi hằng ngày, đây là lần đầu tiên nàng đến đây.
Xuyên qua từng lớp màn gấm vàng sáng chói, trước long sàng, một bóng dáng cao lớn đang đứng quay lưng lại.
"Phu quân?"
Giang Uyển Như khẽ gọi thăm dò, Lục Phụng quay người lại.
Khi hắn tránh sang một bên, Giang Uyển Như mới nhìn thấy Hoàng đế vẫn nhắm mắt nằm trên giường.
Trên n.g.ự.c Hoàng đế, vạt áo nhuộm một mảng lớn màu đỏ thẫm.
Giang Uyển Như hoảng hốt, theo thói quen lâu năm, vừa thấy Hoàng đế liền muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng Lục Phụng đã nhanh chóng tiến lên trước, nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi kéo nàng vào lòng.
"Đừng sợ, tất cả đã kết thúc rồi."
Giọng hắn khàn khàn, y phục vương đầy bụi bẩn và mùi m.á.u tanh. Đôi mắt sâu thẳm vằn đỏ tơ máu, rõ ràng vô cùng mệt mỏi.
Dù vậy, sự hoảng loạn suốt một đêm qua của Giang Uyển Như, ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, đã hoàn toàn tan biến.
Giang Uyển Như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nàng cắn môi, liếc thấy Hoàng đế vẫn nằm đó, liền không được tự nhiên mà đẩy Lục Phụng ra, giọng nhỏ đi:
"Chúng ta... ra ngoài nói chuyện."
Dù Hoàng đế đang hôn mê, vẫn có người ngoài, nàng cứ cảm thấy có chút không ổn.
Thậm chí, trong lúc này nàng còn nghĩ đến một điều không phù hợp chút nào:
May mà Hoàng đế không tỉnh, nếu để ông ta nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ gán cho nàng cái danh "hồng nhan họa thủy", còn không lột da nàng mới lạ!
Lục Phụng dẫn nàng vào một gian phòng trong điện.
Dù chỉ là gian bên trong, nhưng vẫn vô cùng rộng rãi.
Thế nhưng, hắn lại như nghiện, vừa vào đã ôm chặt lấy Giang Uyển Như, vùi đầu vào cổ nàng, nhắm mắt lại, im lặng rất lâu.
Giang Uyển Như cảm nhận được hắn đang đau lòng.
Nàng nhất thời không biết làm sao.
Ở bên nhau bao nhiêu năm, hắn chưa từng có cảm xúc này.
Dù khi xưa bị thương gãy chân, chịu đả kích lớn đến mức sa sút tinh thần, trên người hắn cũng chỉ có phẫn nộ, có tàn nhẫn, có căm hận, nhưng chưa từng có bi thương.
Lần duy nhất hắn như vậy là khi Lục Quốc Công qua đời.
Hắn một mình đứng trước linh đường, cụp mắt xuống, so với Nhị gia và Tam gia khóc không kiềm chế nổi, hắn không rơi lấy một giọt nước mắt.
Nhưng Giang Uyển Như nhìn thấy nắm tay siết chặt dưới tay áo hắn, khẽ run lên.
Hắn không nói lời nào, lặng lẽ lo liệu hậu sự cho Lục Quốc Công.
Chỉ có hắn là thật sự giữ đạo hiếu suốt một năm, ăn chay trường.
Khi đó, quyền quản gia đã vào tay nàng, nhưng chi thứ hai và thứ ba chỉ giữ được nửa năm đã không kiên trì nổi, lén lút mua đồ mặn ăn.
Hai nhà đều có con nhỏ, ngay cả khi người lớn nhịn được thì trẻ con cũng không chịu nổi.
Giang Uyển Như nhìn thấu nhưng không nói ra, bởi vì ngay cả nàng cũng lén lút bổ sung dinh dưỡng cho Hoài Dật.
Cả phủ chỉ có Lục Phụng là chưa từng phá giới.
Hắn vốn quen ăn mặn, vậy mà trong thời gian chịu tang, hắn chưa từng vi phạm.
Khi đó, Giang Uyển Như mơ hồ nhận ra, Lục Phụng không hề vô tình như bề ngoài.
Chỉ là hắn ít nói, tất cả đều giấu trong lòng.
---
Giang Uyển Như thuận thế ôm lại hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng hắn, dịu dàng nói:
"Mệt rồi thì nghỉ một lát đi, thiếp sẽ ở bên cạnh chàng."
"Không mệt."
Hơi thở ấm nóng phả vào cổ nàng, Giang Uyển Như nhịn không được khẽ tránh đi, Lục Phụng lúc này mới buông nàng ra, nói:
"Chuyện xảy ra đột ngột, ta không kịp đi đón các nàng. Có sợ không?"
Giang Uyển Như gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.
Lúc đầu nàng có chút bất an, nhưng khi thấy chuỗi Phật châu kia, cùng với dòng chữ ấy, nàng liền biết đó là hắn.
"Nhìn thấy chàng, liền không sợ nữa."
Nàng lo lắng nhìn Lục Phụng, dè dặt hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn… phụ hoàng, tối qua đã có chuyện gì vậy?"
Trong cung không có dấu vết giao tranh, vậy mà Hoàng đế lại bị ám sát?
Lục Phụng nói "chuyện xảy ra đột ngột", thậm chí còn không kịp đi đón mẫu tử các nàng, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không lường trước việc Hoàng đế bị hành thích?
Lục Phụng khựng lại, trầm giọng nói:
"Ta không muốn ông ấy chết."
Tất cả những gì xảy ra đêm qua đều nằm trong kế hoạch của hắn, Hoàng đế cũng biết đôi chút.
Hổ phù không nằm trong tay Lăng Tiêu, trước đây Giang Uyển Như từng phát hiện nó trên người Lục Phụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thực ra, sau khi trở về kinh, hắn đã bẩm báo với Hoàng đế.
Nhưng hắn lại không trả nó cho Hoàng đế ngay.
Hắn nói:
"Mấy hoàng đệ của nhi thần muốn lấy mạng nhi thần, có thứ này trong tay, nhi thần mới ngủ yên được."
Hoàng đế đương nhiên không tin lời vớ vẩn này.
Hổ phù có thực sự bảo vệ được hắn hay không thì chưa chắc, nhưng dù ông ta thiên vị Lục Phụng, thì những đứa con khác cũng không phải con nhặt từ ngoài đường về.
Ngay cả Cung vương - người từng cấu kết với kẻ thù truyền kiếp - Hoàng đế còn có thể bỏ qua.
Với con cái, ông ta vừa là nghiêm phụ, lại vừa là từ phụ.
Quan trọng hơn, ông ta vẫn đang tráng kiện, chưa lập Thái tử, không phân quyền cho các vương gia, tự cho rằng mình có thể nắm giữ tất cả.
Lục Phụng không nói gì, chỉ đưa lời khai của mấy kẻ tung tin đồn cho Hoàng đế xem.
Hắn liều mạng xông pha chiến trường, vậy mà các huynh đệ lại đ.â.m hắn một nhát sau lưng.
Hoàng đế xem xong thì giận dữ, nhưng sau đó chỉ thở dài, nói:
"Trẫm sẽ xử lý nghiêm khắc, con yên tâm, có trẫm ở đây, bọn họ không làm nên sóng gió gì đâu."
Lục Phụng nhướng mày: "Phụ hoàng định giảng hòa?"
Hoàng đế thoáng khựng lại, sắc mặt có chút không tự nhiên, không vui nói:
"Quân Trì, chuyện này là lão Ngũ và mấy đứa nó làm sai, nhưng cũng chưa đến mức muốn lấy mạng con. Trẫm tự có quyết đoán, sẽ không để con chịu ấm ức."
Lục Phụng cười lạnh:
"Không để nhi thần chịu ấm ức? Vậy hãy làm như với Tề năm đó - ai cần giáng chức thì giáng, ai cần giam lỏng thì giam! Nếu hôm nay phụ hoàng mềm lòng, ngày mai người nằm xuống chính là nhi thần!"
"Ngông cuồng!"
Hoàng đế đập mạnh xuống bàn, râu tóc dựng ngược, trừng mắt quát:
"Huynh đệ có va chạm nhỏ, mà con còn muốn bêu rếu để cả triều đình cười chê phụ tử chúng ta sao? Huống hồ, những năm qua trẫm đối với con thế nào, con là người rõ ràng nhất! Mấy huynh đệ của con không phục, cũng là chuyện thường tình, bọn chúng không có ác ý!"
Lục Phụng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hoàng đế, trầm giọng nói:
"Tim gan giấu trong người, trừ khi moi ra, nếu không ai biết đỏ hay đen. Phụ hoàng chắc là không nỡ, vậy thì cứ tận mắt xem đi."
Cụ thể là xem cái gì, Lục Phụng không nói.
Rõ ràng hắn cũng không có ý định trả lại hổ phù.
Lời nói ngang ngược của hắn khiến Hoàng đế tức đến phát run, giận dữ phất tay áo bỏ đi, bắt hắn quỳ ngoài điện, bao giờ chịu khuất phục thì mới được đứng dậy.
Ngay sau đó, Giang Uyển Như cầu xin cho phu quân, còn Tề vương bị ra lệnh đóng cửa tự kiểm điểm.
---
Theo kế hoạch của Lục Phụng, chỉ cần mấy tên ngu xuẩn kia không nhịn được mà dẫn quân đến tận cửa, Hoàng đế chắc chắn sẽ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của chúng.
Khi tin tức truyền đến, tám phần là Hoàng đế sẽ đích thân dẫn Ngự Lâm quân tới.
Để đảm bảo g.i.ế.c sạch bọn chúng trước khi Hoàng đế kịp đến, Lục Phụng đã tìm đến Lão phu nhân đang ở trong Phật đường.
Năm đó trong Phật đường, bà từng đ.â.m hắn một kiếm.
Lục Phụng đã cùng bà ta làm một giao dịch:
"Oan có đầu, nợ có chủ. Kẻ thù thực sự của người là Trần vương. Ta sẽ mang đầu Trần Phục đến cho người. Đổi lại, người giúp ta một việc. Từ nay, mẫu tử chúng ta không còn nợ nhau."
Hoàng đế và Lão phu nhân đã hơn hai mươi năm không gặp mặt.
Cố nhân tương phùng, ân oán chất chồng, có thể tranh cãi, có thể đau khổ, nhưng ít nhất cũng đủ kéo dài thời gian cho hắn.
Dù có đao kiếm tương hướng…
Lục Phụng cũng đã nghĩ tới điều đó.
Dù gì Lão phu nhân cũng từng đ.â.m hắn một nhát.
Nhưng khi đó, vì hắn mang tội trong lòng nên không hề né tránh.
Một nữ nhân khuê phòng quanh năm ở trong Phật đường, sao có thể đấu lại tầng tầng cấm quân, và một Hoàng đế cao lớn mạnh mẽ?
Chuyện này đã vượt khỏi sự khống chế của hắn.
Khi nhận tin Hoàng đế bị ám sát, tất cả đã rồi, không còn kịp nữa.
Hắn chỉ muốn nhân cơ hội này g.i.ế.c sạch những kẻ chướng mắt kia.
Hắn đã có chiến công hiển hách, nếu Hoàng đế mất đi, hắn sẽ là đứa con trai trưởng thành duy nhất còn lại.
Dù có g.i.ế.c hết đám người đó…
Chẳng phải chính bọn họ đã giả truyền thánh chỉ, hãm hại huynh đệ trước sao?
Hắn chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.
Hoàng đế biết hắn vô tội.
Ngay cả Triệu Lão phu nhân, Trần Phục từng phái một nữ mật thám trà trộn vào Tiểu Phật đường, hắn cố tình giữ lại ả.
Dù sao thì Trần Phục đã chết, cứ đổ hết mọi chuyện lên đầu một kẻ đã chết, ai có thể đối chứng?
Hắn có thể ngồi lên ngai vàng một cách trong sạch.
Hắn đợi được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện g.i.ế.c cha.
Thanh kiếm đầu tiên hắn cầm, chính là Hoàng đế tự tay mài cho hắn.
Hắn học quyền cước từ Lục Quốc Công, nhưng cung tên lại do Hoàng đế đích thân dạy dỗ.
Hắn vào cung khi còn nhỏ, Hoàng đế uy nghiêm lẫm liệt, nhưng lại xoa đầu hắn, cười nói:
"Là một đứa trẻ ngoan."
Về sau, khi biết được thân thế của mình, tình cảm của hắn dành cho Hoàng đế rất phức tạp.
Có kính trọng, có yêu thương, cũng có hận thù.
Tên chữ của hắn là do Hoàng đế đặt.
Hắn không thích dùng, người khác cũng tránh nhắc đến, chỉ có Hoàng đế vẫn luôn gọi:
"Quân Trì."
Hoàng đế từng nói:
"Quân tử đoan chính, giữ mình ngay thẳng. Quân Trì, con xứng với cái tên này."
Nhưng hắn chưa bao giờ là quân tử.
---
Thái y nói, Hoàng đế đã không còn cứu được nữa.
Đêm qua, hắn tự tay g.i.ế.c ba huynh đệ.
Bây giờ, ngay cả Hoàng đế cũng sắp đi rồi.
Sáng nay, hắn chủ trì triều chính.
Ngai vàng rực rỡ kim quang ngay trước mắt, gần hơn so với dự tính của hắn rất nhiều.
Nhưng trong lòng hắn lại chẳng có bao nhiêu cảm giác chiến thắng, thậm chí còn thoáng chút hoang mang.
Chỉ khi ôm Giang Uyển Như vào lòng, hắn mới cảm thấy có một chốn để về.