Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 133



Đường trong hoàng cung rất dài, đến khi Giang Uyển Như tới Điện Càn Nguyên, màn đêm đã buông xuống sâu thẳm. Nội thị và cung nữ đều bị Lục Phụng sai lui, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng bấc nến cháy tí tách. Giang Uyển Như tiến vào trong, dưới ánh sáng đan xen, nàng nhìn thấy Lục Phụng ngồi cao một mình trên ngai rồng. Gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm.

 

Giang Uyển Như sững lại. Lúc này, Lục Phụng đang mặc hoàng bào, trên nền gấm đen thêu rồng vàng, nanh vuốt sắc bén, mắt trợn trừng. Nàng chậm rãi dừng bước, trong lòng cân nhắc: có nên quỳ bái hành lễ hay không?

 

Theo lý, quỳ bái thiên tử là điều hiển nhiên. Khi Tiên Đế triệu kiến nàng trước đây, nàng đã phải quỳ xuống dập đầu, đầu gối bị mài đỏ trên nền đá lạnh lẽo của cung điện, ngay cả một tia oán trách cũng không dám lộ ra. Nhưng… bây giờ người ngồi trên cao là Lục Phụng. Bảo nàng quỳ hắn, trong lòng nàng không cam tâm.

 

Suy nghĩ một lúc, Giang Uyển Như đặt tay lên eo, định hành lễ bằng một cái vái nhẹ. Nhưng đầu gối nàng còn chưa kịp khuỵu xuống, giọng nói khàn khàn của Lục Phụng đã vang lên từ trên cao.

 

"Lại đây."

 

Giang Uyển Như thuận thế đứng thẳng, chậm rãi bước lên bậc ngọc, đến gần hắn. Đặt tay lên vai hắn, nàng nhẹ giọng nói:

 

"Phu… Thánh thượng, trễ thế này gọi thiếp đến là có chuyện gì…"

 

"A!"

 

Nàng còn chưa nói xong, cánh tay đột nhiên bị hắn kéo mạnh, cả người loạng choạng ngã vào lòng Lục Phụng.

 

"Ngươi phát điên gì thế!"

 

Đôi mắt đẹp của Giang Uyển Như mở to, nàng vội vàng đẩy vai hắn ra, thậm chí quên cả xưng hô tôn kính, hấp tấp nói:

 

"Lục Phụng, mau thả ta ra, như vậy không hợp quy củ!"

 

Đây là ngai rồng! Ngoài hoàng đế ra, người khác chỉ cần chạm vào đã có thể bị c.h.é.m đầu! Mặc dù nàng đang ngồi trên đùi hắn, nhưng hành động này thực sự là đại nghịch bất đạo, khiến Giang Uyển Như vốn từ nhỏ đã cẩn trọng không khỏi hoảng hốt.

 

"Sợ cái gì."

 

Lục Phụng hờ hững nói:

 

"Quy củ nào có thể lớn hơn trẫm?"

 

Tiên Đế đã băng hà, bây giờ hắn là người đặt ra quy củ lớn nhất của Đại Tề.

 

Giang Uyển Như nghẹn lời. Cánh tay hắn cứng rắn như sắt thép, nàng sớm đã biết rõ sức mạnh của hắn, nên không cố gắng giãy giụa nữa. Nàng cẩn thận thu lại tà váy, nép vào lòng hắn, cố gắng không để vạt áo mình chạm vào ngai rồng.

 

Với một nữ nhân ngay cả diện kiến long nhan cũng không dám nhìn thẳng như nàng, thì hành vi này thực sự khiến nàng tim đập loạn nhịp.

 

Lục Phụng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, nhưng dáng vẻ vô thức nép vào lòng hắn lại khiến hắn hài lòng. Hắn khẽ cười, gọi một tiếng:

 

"Như nhi."

 

Giang Uyển Như khựng lại, dưới ánh sáng chập chờn, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay vuốt lên gò má hắn.

 

Đường nét của hắn sắc sảo, trải qua mấy ngày bận rộn, ngay cả chút thịt trên mặt cũng không còn, da bọc lấy xương, lông mày cau chặt, ánh mắt lạnh lùng, khiến người đối diện không khỏi e dè.

 

Giang Uyển Như đột nhiên nói:

 

"Không muốn cười thì đừng cười nữa."

 

Lục Phụng từng nói câu này với nàng. Giờ đây, đến lượt nàng nói với hắn.

 

Hắn đã gầy đi nhiều, giữa chân mày phủ đầy u ám và nóng nảy. Đã lâu rồi nàng không thấy hắn như vậy. Khi còn làm Chỉ huy sứ, khi làm Tề Vương, hắn vẫn còn thảnh thơi, nhưng bây giờ trở thành thiên tử, lại chẳng bằng khi trước.

 

Nghe lời nàng nói, Lục Phụng hơi khựng lại, khẽ thở dài một hơi, vùi đầu vào hõm vai nàng.

 

Hắn rất mệt.

 

Mấy ngày nay, nỗi đau mất Tiên Đế, chính sự tồn đọng chờ hắn xử lý, cân bằng thế lực triều đình… Hoàng đế là bậc cửu ngũ chí tôn, từng là thứ hắn tha thiết mơ ước. Nhưng khi thực sự ngồi lên ngai vàng này, nhìn xung quanh toàn là những quần thần đầy toan tính, hắn bỗng có cảm giác giống hệt Tiên Đế năm xưa.

 

Hoàng đế, vốn dĩ chính là kẻ cô độc.

 

Tấu chương chồng chất tới tận đêm khuya, hắn gọi nàng đến không phải vì chuyện gì khác. Hắn chỉ muốn ôm nàng, muốn hít lấy hương thơm quen thuộc trên người nàng, để bản thân có thể thư giãn đôi chút.

 

Giang Uyển Như nhẹ nhàng vuốt ve lồng n.g.ự.c hắn. Lục Phụng cao lớn, thân hình hắn gần như có thể bao trọn lấy nàng. Nhưng trong khoảnh khắc này, chẳng rõ ai đang dựa vào ai nhiều hơn.

 

Một lát sau, Giang Uyển Như khẽ nói:

 

"Xảy ra chuyện gì rồi? Lần trước chúng ta đã nói rõ, ta và chàng là phu thê một thể, có chuyện gì không được giấu ta."

 

Tiên Đế băng hà, Lục Phụng đột ngột lên ngôi, không chỉ hắn mà ngay cả Giang Uyển Như – dù đã dọn vào Phượng Nghi Cung, vẫn chưa hoàn toàn quen với việc mình đã là Hoàng hậu nương nương.

 

Hoàng đế có uy nghiêm, trách nhiệm càng lớn. Nàng hiểu hắn, nhưng Lục Phụng không phải người dễ bị mệt mỏi chỉ vì vài bản tấu chương chưa phê duyệt. Chắc chắn đã có chuyện gì đó khiến ngay cả bậc đế vương như hắn cũng phải đau đầu.

 

Hoàng đế còn bó tay, Giang Uyển Như cũng không nghĩ mình có thể giải quyết được. Nàng chỉ là không chịu nổi dáng vẻ u uất này của Lục Phụng.

 

Nhiều năm làm vợ chồng, nàng tận mắt nhìn thấy hắn từng bước thoát khỏi bóng ma gãy chân, từ suy sụp tinh thần đến ung dung bày mưu tính kế, uy phong lẫm liệt khi được phong vương... Hắn không nên như vậy.

 

Lục Phụng nói: "Không có chuyện gì, đừng nghĩ linh tinh."

 

Giang Uyển Như không tin, đôi mắt đen láy long lanh nhìn hắn đầy cố chấp:

 

"Chàng nói mà không giữ lời!"

 

Lục Phụng bất đắc dĩ xoa trán: "Hậu cung không được can chính."

 

Giang Uyển Như ôm lấy cổ hắn, ngang ngạnh làm nũng:

 

"Đây nào phải 'chính sự'? Phu thê trò chuyện riêng tư ban đêm, sao gọi là can chính được?"

 

"..."

 

Lục Phụng bị nàng quấn lấy đến mức không còn cách nào, cuối cùng tùy ý rút một tấu chương chưa mở ra đưa cho nàng.

 

Chưa mở ra đã biết bên trong viết gì ư?

 

Giang Uyển Như nghi hoặc nhận lấy. Trước đây, nàng thường giúp hắn dọn dẹp bàn án, ngay cả quân báo nàng cũng từng lén xem qua khi còn ở Ô Kim Thành, nên không có sự kính sợ đối với tấu chương như với ngai rồng. Nàng thản nhiên mở ra, dưới ánh nến chập chờn, phải mất một lúc mới hiểu hết nội dung.

 

Ngoài đoạn mở đầu thỉnh an, đoạn kết tâng bốc hoàng đế, toàn bộ nội dung tấu chương chỉ có một ý: trừng phạt nghiêm khắc phủ Quốc Công họ Lục.

 

Lão phu nhân của phủ Lục bị giam trong Phật đường đã đ.â.m c.h.ế.t Tiên Đế, bao nhiêu cặp mắt đều nhìn thấy, chuyện này đương nhiên không thể qua loa cho xong. Khi đó tình hình rối loạn, hoàng đế bị trúng kiếm, còn lão phu nhân dường như cũng kinh sợ, đờ đẫn, rồi bất ngờ ngất xỉu, đến nay vẫn bị giam giữ trong Thiên Lao.

 

Hành thích hoàng đế là tội tru di cửu tộc. Nhưng lão phu nhân lại là dưỡng mẫu của Lục Phụng, còn phủ Quốc Công từng theo Thánh Tổ Hoàng Đế đánh thiên hạ, là bậc khai quốc công thần, trong từ đường vẫn còn treo Đan Thư Thiết Khoán mà Tiên Đế từng ban tặng.

 

Chuyện này đúng là khó xử. Tội nặng thông thường, hoàng đế có thể xá miễn, nhưng đây là hành thích thiên tử! Tiên Đế vừa mới qua đời, chẳng lẽ để ông c.h.ế.t oan uổng?

 

Nhưng phủ Quốc Công cũng là nơi đã nuôi dưỡng Lục Phụng. Chẳng lẽ bảo hoàng đế tự mình hạ lệnh g.i.ế.c c.h.ế.t dưỡng mẫu, g.i.ế.c đi huynh đệ từng cùng nhau lớn lên? Với mấy vị huynh đệ của Anh Vương, hắn có thể thẳng tay không chút nể nang. Nhưng với hai vị gia trong phủ Quốc Công, dù là khi còn là Chỉ huy sứ hay Tề Vương, hắn đều từng ưu ái không ít.

 

Một triều vua mới, một nhóm đại thần mới. Tân hoàng vừa lên ngôi, có người nóng lòng lấy lòng, lập tức dâng tấu thỉnh cầu hoàng thượng khoan hồng cho phủ Quốc Công. Nhưng dù có miễn tội chết, cũng không thể tránh được tội sống. Kẻ chủ mưu nhất định phải chết, tước vị của phủ Quốc Công cũng phải bị thu hồi, giáng xuống làm thứ dân, giữ lại mạng sống cho cả gia tộc.

 

Những tấu chương trình lên Lục Phụng lúc này chia làm hai loại:

 

Một loại lời lẽ gay gắt, yêu cầu hoàng thượng tru di phủ Quốc Công, báo thù cho Tiên Đế.

 

Đa phần là loại còn lại, đề nghị chỉ g.i.ế.c lão phu nhân, tước bỏ tước vị, từ nay trở đi trong hàng ngũ quý tộc kinh thành sẽ không còn họ "Lục".

 

 

Bất kể là loại nào, cũng đều không hợp ý Lục Phụng.

 

Không nói đến đề nghị tru di phủ Quốc Công quá hoang đường, ngay cả chỉ g.i.ế.c lão phu nhân, hắn cũng do dự mãi chưa thể quyết định.

 

Lão phu nhân đối với hắn không hề tốt, hai người ngoài danh nghĩa mẫu tử thì chẳng có chút tình cảm nào. Nhưng Lục Quốc Công từng xem hắn như con ruột. Trước lúc lâm chung, ông để lại di ngôn, dặn hắn phải đối xử tốt với lão phu nhân.

 

Còn chuyện tước bỏ tước vị, Lục Nhị gia và Lục Tam gia là người thế nào, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Nếu mất đi bổng lộc, chẳng lẽ để cả nhà họ chịu cảnh đói khổ sao? Lục Quốc Công suốt đời chinh chiến, mất đi một người con, hậu nhân của ông không nên có kết cục bi thảm như vậy.

 

Lục Phụng vốn luôn quyết đoán sát phạt, nhưng lần này lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

 

Hắn không phải vì áp lực từ triều thần, mà chính bản thân hắn… cũng không biết nên chấm dứt mớ hỗn độn này thế nào.

 

Trước khi băng hà, Tiên Đế đối với chuyện bị ám sát cũng chỉ giữ im lặng, chỉ thì thào một câu mơ hồ:

 

"Tố Nga à..."

 

Triệu Tố Nga – tên của lão phu nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Năm xưa, bà không phải là tiểu thư khuê các yếu đuối. Khi nam nhân ra trận g.i.ế.c địch, nữ nhân cũng gánh vác hậu cần, áp tải lương thảo, truyền tin tức. Anh hùng không phân nam nữ, bà không hề thua kém cánh đàn ông.

 

Sau này, cuộc sống khá giả hơn, khi hoàng đế vào kinh thành, họ trở thành quốc phu nhân, hầu phu nhân, ít ai còn nhắc đến những năm tháng chinh chiến ấy.

 

Triệu Tố Nga cũng trở thành Triệu phu nhân, nhưng phần lớn mọi người đều gọi bà là Lục phu nhân.

 

Về sau, con trai bà trưởng thành, cưới vợ, bà lại được gọi là lão phu nhân.

 

Khi hoàng đế thều thào hai chữ "Tố Nga", Lục Phụng sững người một thoáng mới hiểu được ông đang gọi ai.

 

Bị chính cố nhân năm xưa đ.â.m lưỡi kiếm vào ngực, khi ấy hoàng đế có cảm giác gì? Kinh ngạc? Phẫn nộ? Hối hận? Hay là giải thoát?

 

Lục Phụng không biết.

 

Hắn thậm chí không biết hoàng đế còn muốn nói gì tiếp sau câu "Tố Nga...", nhưng chưa kịp thốt ra, thì đã vĩnh viễn chôn theo ông xuống lòng đất, trở thành một bí mật không ai hay.

 

 

---

 

Một bên là ân sinh thành, một bên là ân dưỡng dục.

 

Lục Quốc Công và tiên hoàng đều không bạc đãi Lục Phụng.

 

Lúc này, quan tài rồng vẫn chưa nhập hoàng lăng, toàn bộ triều thần đang chờ quyết định của hắn.

 

Lục Phụng không sợ thị phi, nhưng hắn thực sự không biết phải làm sao.

 

Năm xưa, hắn từng nghĩ ngôi vị hoàng đế khó mà với tới, nhưng trong cơn loạn thế, nhờ vào di chiếu của tiên hoàng, hắn thuận lợi lên ngôi mà không gặp chút sóng gió.

 

Ngờ đâu, việc đầu tiên hắn phải đối mặt sau khi đăng cơ lại khiến hắn đau đầu đến vậy.

 

 

---

 

Giang Uyển Như cúi mắt, chuyện này quả thực là một mớ bòng bong, không thể nói rõ ai đúng ai sai.

 

Năm xưa, con cháu nhà họ Lục c.h.ế.t thay cho Lục Phụng, lão phu nhân căm hận hắn cũng là lẽ thường tình.

 

Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, nhất là sau khi lão Quốc Công mất, cả gia tộc này đều dựa vào Lục Phụng mà đứng vững.

 

Hai người con trai còn lại của lão phu nhân chỉ biết rong chơi, làm thơ, tiêu tiền không phải do trời rơi xuống, mà là do Lục Phụng liều mạng nơi chiến trường giành lấy!

 

Dù Giang Uyển Như cũng từng lén lấy chút bạc từ việc quản gia, nhưng mỗi khi nghĩ đến Lục Phụng, nàng vẫn thấy hắn thật đáng thương.

 

Nghĩ một lúc, nàng đề nghị:

 

"Thanh quan khó xử việc nhà, hay là giao cho Đại Lý Tự xử lý đi?"

 

"Không được."

 

Lục Phụng cắt ngang, trầm giọng nói:

 

"Ta tự có quyết định."

 

Chuyện này đến quá bất ngờ, lại kèm theo bao nhiêu chính vụ khác, hắn chỉ là nhất thời bối rối.

 

Hắn nghĩ: Cho ta thêm vài ngày, ta sẽ tìm ra cách vẹn toàn.

 

Hắn chỉ mệt mỏi, chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn tránh.

 

 

---

 

Giang Uyển Như vốn có nhiều thắc mắc:

 

Tiên hoàng thực sự có di chiếu sao?

 

Vì sao thái tử lại bị phế nhanh đến thế?

 

Còn lời hứa của Lục Phụng với nàng – giải thoát cho di nương khỏi phủ Ninh An Hầu – liệu có còn hiệu lực?

 

Nhưng nhìn nam nhân cau chặt mày, nàng chẳng hỏi gì cả, chỉ vùi mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, nhẹ nhàng cọ lên đó.

 

Hắn thích nàng nương tựa vào hắn như vậy.

 

Giang Uyển Như cũng không biết phải làm sao, nhưng nàng muốn hắn vui vẻ.

 

Cung điện tĩnh lặng rộng lớn, ngọn nến sắp cháy hết, ánh lửa lay động kéo dài bóng hai người đang ôm nhau.

 

 

---

 

Từ sau hôm đến Điện Càn Nguyên, Giang Uyển Như cũng bắt đầu lo lắng theo.

 

Lúc ăn cơm, lúc ngủ, nàng đều canh cánh trong lòng.

 

Cuối cùng, đúng như nàng dự đoán, thanh quan khó xử việc nhà.

 

Ngay cả một người quyết đoán như Lục Phụng, lần này cũng bị kẹt giữa hai bên mà không có lối thoát.

 

Thời gian thấm thoát, đầu thất* của tiên hoàng sắp đến.

 

(*Đầu thất: lễ cúng sau bảy ngày mất theo phong tục.)

 

Giang Uyển Như cố ý chú ý động tĩnh bên triều đình, tấu chương dâng lên như tuyết rơi.

 

Chuyện của phủ Quốc Công chưa bàn tới, nhưng kẻ chủ mưu g.i.ế.c tiên hoàng nhất định phải bị xử trảm để an ủi vong linh ông.

 

Lục Phụng vẫn án binh bất động.

 

Giang Uyển Như biết, ân sinh thành và ân dưỡng dục đã kéo hắn đến cực hạn.

 

Hắn đau đớn vô cùng.

 

 

---

Pussy Cat Team

 

Một đêm nọ, Giang Uyển Như và Lục Phụng nằm ôm nhau ngủ.

 

Mấy hôm nay chuyện quá nhiều, lại còn thời kỳ để tang, nên cả hai đều không có tâm trạng gần gũi.

 

Lục Phụng uống rượu, hiếm khi ngủ trước nàng.

 

Khi nghe thấy tiếng hắn thở đều, nàng mới nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình, vén chăn đứng dậy, rón rén bước ra cửa.

 

Bên ngoài, Kim Đào đã đợi sẵn.

 

Giang Uyển Như khoác lên mình một chiếc áo choàng đen rồi hỏi:

 

"Chuẩn bị xong chưa?"

 

Kim Đào gật đầu:

 

"Nô tỳ đã kiểm tra, toàn là hàng tốt."

 

Giang Uyển Như khẽ rủ mi mắt, hàng lông mi dài như cánh quạ đổ bóng lên gương mặt trắng nõn.

 

Dưới ánh trăng, dung nhan nàng mềm mại kiều diễm, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng như sương tuyết.

 

Nàng khẽ cất giọng:

 

"Đi thôi, đừng lỡ giờ lành."