"Hoàng nhi?"
Giang Uyển Như kinh ngạc, vô thức đưa tay lên bụng, vẻ mặt vừa sửng sốt vừa nghi hoặc.
"Lục Phụng, chàng nói gì? Thiếp không nghe rõ."
Nàng có nghe nhầm không?
Những năm trước hai người còn tìm mọi cách tránh thai, giờ đây Hoài Dật đã trưởng thành, có thể tự mình gánh vác trách nhiệm, vị trí Đông Cung cũng vững như bàn thạch. Nàng cũng không còn trẻ nữa, sao lại có hoàng nhi?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Giang Uyển Như, Vũ Đế hơi cau mày, giọng điệu chắc chắn: "Đương nhiên là hoàng nhi của ta và nàng."
Hắn nhìn xuống bụng nàng: "Nàng đang mang thai."
Giọng điệu kiên định của Vũ Đế khiến Giang Uyển Như cũng có chút d.a.o động. Chẳng lẽ lần nào đó cùng Lục Phụng vui đùa quá trớn, không làm sạch cẩn thận nên đã mang thai?
Không đúng!
Nàng hiểu rõ cơ thể mình, đầu tháng nàng vừa hành kinh, sao có thể mang thai được?
Vẻ mặt Giang Uyển Như thay đổi mấy lần, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Nàng không tranh luận với Vũ Đế mà chỉ cất giọng gọi: "Người đâu, tuyên thái y!"
Không biết Lục Phụng đang bày trò gì, nàng nhấp một ngụm trà. Trà đã nguội lạnh, cảm giác mát lành chảy xuống cổ họng cũng không xua tan được sự bất an trong lòng nàng.
Một người trầm mặc ít lời, một người rối bời tâm trạng, bầu không khí ấm áp ban nãy bỗng chốc tan biến. May mắn thay, thái y đến rất nhanh. Chỉ một lát sau, lão thái y râu tóc bạc phơ thu tay về, cung kính nói:
"Hoàng hậu nương nương thân thể khoẻ mạnh, nhưng không hề có hỉ mạch."
Tảng đá trong lòng Giang Uyển Như lập tức rơi xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm. Vũ Đế nhíu chặt lông mày, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên cảm xúc phức tạp khó phân biệt.
"Thật chứ?"
Hắn dường như vẫn chưa từ bỏ, thái y lập tức cúi đầu, trước khi hoàng đế nổi giận đã vội vàng giải thích:
"Thái y viện mỗi tháng đều bắt mạch an thai cho nương nương, mạch án ghi chép rõ ràng, nếu bệ hạ chưa yên tâm, có thể điều tra xem qua."
Vũ Đế sắc mặt lạnh lùng, thật sự sai người lấy mạch án đến. Kết quả không cần nói cũng biết: không có thai!
Trên mạch án còn ghi rõ lần trước hoàng hậu bị đầy bụng, Vũ Đế không ngu ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Hắn lập tức hiểu ra tất cả – lời thái tử từng nói, vẻ mặt thẹn thùng của nàng khi che bụng… Hóa ra là như vậy!
Một màn hiểu lầm.
Tâm trạng Vũ Đế trùng xuống, một cảm xúc tên là thất vọng dâng trào trong lòng hắn.
Thiên hạ có bao nhiêu nữ nhân mong muốn sinh hoàng tự cho hắn, hắn đều không để vào mắt. Kết quả, đến khi băng hà, hắn lại không có con nối dõi.
Hắn chưa từng cảm thấy đáng tiếc. Tiên hoàng con đàn cháu đống, nhưng cuối cùng chỉ là huynh đệ tương tàn, ai nấy đều nhắm vào ngôi vị hoàng đế, g.i.ế.c nhau đến đỏ mắt.
Nếu hắn có con, hắn nhất định sẽ vô cùng yêu thương đứa trẻ ấy, yêu đến mức sẵn sàng truyền lại giang sơn cho nó.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
Hậu cung đầy những nữ nhân trang điểm xinh đẹp, trong mắt hắn chỉ là những kẻ mưu toan ngôi báu, hắn sao có thể cho phép họ mang thai?
Thế nhưng, đối với hai nam một nữ của Giang Uyển Như, còn có "hoàng nhi" trong bụng nàng, lúc đầu hắn chỉ xem họ là con của "hắn".
Hắn thay "hắn" chăm sóc họ.
Con trưởng của nàng hiếu thuận, con trai út giống hắn, công chúa ngoan ngoãn ngọt ngào gọi hắn "phụ hoàng". Cảm giác ấy… cũng không đến nỗi khó chịu.
Hắn đã nghĩ, đứa bé trong bụng nàng là nam hay nữ? Tính cách sẽ giống phụ hoàng hay mẫu hậu?
Mặc dù không phải cốt nhục của hắn, nhưng hắn lại chân thật cảm nhận được niềm vui và lo lắng khi làm cha.
Thế mà, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.
…
Vũ Đế xưa nay uy nghiêm, tâm tư khó đoán, nhưng Giang Uyển Như vẫn nhận ra được một tia mất mát trong hắn.
Vì thế, dù bị hắn làm náo loạn một trận, nàng cũng không nỡ giận hắn.
"Hoàng thượng?"
Giang Uyển Như hoàn toàn yên tâm, sau khi thái y rời đi, nàng lo lắng nhìn hắn: "Dạo này chàng làm sao vậy?"
Lúc nào cũng kỳ lạ.
Vũ Đế lắc đầu, tránh đi ánh mắt nàng: "Không có gì, là trẫm thất thố, nàng không cần bận tâm."
"Đêm đã khuya, trẫm…về Dưỡng Tâm Điện."
Nếu nàng không có thai, hắn cũng không còn lý do gì để ở lại đây.
Hắn quay người định đi, Giang Uyển Như vô thức kéo lấy tay áo hắn.
"Đừng…"
"Ngoài kia rét lạnh, hai ngày nay thần thiếp hay mộng mị, ngủ không yên giấc. Hoàng thượng ở lại bầu bạn với thần thiếp đi."
Nàng kéo dài giọng, tựa như làm nũng, khẽ cắn môi, trong mắt tràn ngập sự quan tâm chân thành.
Vũ Đế biết, nàng không phải đang quyến rũ hắn.
Nửa đêm hắn từng lặng lẽ đến thăm nàng, thấy nàng ngủ rất yên bình.
Nàng chỉ đơn giản là lo lắng cho hắn.
Không, nàng lo lắng cho "hắn".
Vũ Đế cúi đầu, ánh mắt dừng trên bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay áo mình.
Lúc này, hắn đáng lẽ nên làm như trước, rút tay ra, không để nàng chạm đến dù chỉ một ngón tay.
Hoặc giống như lúc hắn đưa nàng xô nước, đầu ngón tay lướt qua da thịt nàng nhưng lập tức rút lại, không vượt quá giới hạn.
Lực nàng rất nhẹ, hắn có thể dễ dàng gạt tay nàng ra.
Nhưng lúc này, hai chân hắn như bị đóng đinh tại chỗ.
Giang Uyển Như nhẹ nhàng tiến sát, vòng tay ôm lấy eo hắn, gò má cọ lên lồng n.g.ự.c hắn.
"Ở lại với thiếp đi, được không?"
Giọng nàng mềm mại, thân thể cũng mềm mại.
Lý trí sụp đổ hoàn toàn.
Giây phút này, Vũ Đế cuối cùng cũng đối diện với chính mình, xé bỏ tấm màn che đậy, lộ ra dục vọng trần trụi.
Hắn dung túng sự tùy hứng của nàng, cam tâm làm "người làm vườn" của nàng, làm "tiểu tư" của nàng. Ban ngày nhìn nàng, ban đêm ngủ lại Phượng Nghi Cung.
Tất cả không phải vì "hoàng nhi"!
Chỉ vì nàng.
Chỉ vì nàng mà thôi.
Vũ Đế tự phụ rằng hắn không phải bậc quân tử thanh cao, nếu gặp được nữ nhân khiến hắn động lòng, bất kể nàng có thân phận gì, hắn cũng sẽ đoạt lấy trước rồi tính sau. Từ nhỏ hắn đã hiểu rõ một đạo lý: Chỉ có thứ nắm chắc trong tay mới thực sự thuộc về mình.
Nhưng ông trời dường như đang trêu đùa hắn. Đến khi mất mạng rồi, hắn mới thực sự động lòng.
Bọn họ danh chính ngôn thuận, nàng là thê tử của “hắn” – người đã bái thiên địa, tế tổ tông bốn phương.
Là thê tử của “hắn”, chứ không phải của hắn.
Vũ Đế cảm thấy nực cười, nhưng ngẫm kỹ thì cũng hợp lý. Dù sao bọn họ đều là "Lục Phụng", giống nhau từ khẩu vị đến thói quen, vậy thì người mà "hắn" yêu, sao hắn có thể không động lòng?
Hắn bá đạo chuyên quyền, vốn không biết thứ gọi là “hổ thẹn”. Dù sao cũng đều là hắn, nàng là thê tử của “hắn”, mà hắn chính là “hắn”, vậy thì nàng chính là hoàng hậu của hắn! Đương nhiên phải vậy!
Những ngày trước, Vũ Đế đắm chìm trong ôn nhu của hoàng hậu, vừa trầm mê vừa kiềm chế. Không phải vì hắn là quân tử đoan chính, mà vì hắn không biết mình còn có thể ở lại đây bao lâu.
Nếu chỉ còn lại đôi ba ngày ngắn ngủi, hắn thà tự lừa mình dối người, chứ không muốn trải qua nỗi đau được mà rồi lại mất.
Nhưng nàng lại quá đáng như vậy, ép hắn phải tự tay khoét trái tim mình ra, dồn hắn vào đường cùng.
Vũ Đế nhắm mắt lại, lần này không như mọi khi mà đẩy nàng ra, ngược lại, hắn ôm nàng thật chặt, vòng tay như thép, như muốn khảm nàng vào tận xương tủy.
“Được.”
…
Nhiều ngày rồi, hoàng đế và hoàng hậu cuối cùng cũng cùng ngủ trên một chiếc giường.
Hoàng đế có tâm sự, lại vừa gây chuyện như vậy, Giang Uyển Như cũng không còn tâm trạng nghĩ ngợi linh tinh, chỉ khéo léo thăm dò, muốn biết nỗi phiền muộn trong lòng hắn.
Thứ có thể khiến Lục Phụng lo lắng chắc chắn không phải chuyện đơn giản. Dù nàng không dám chắc mình có thể giúp hắn giải ưu, nhưng nói ra vẫn hơn là giấu mãi trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tiếc rằng miệng hoàng đế quá kín, hỏi tới hỏi lui, cuối cùng chính nàng lại buồn ngủ trước.
Khi hơi thở nàng dần trở nên đều đặn, Vũ Đế chống tay, nghiêng người nhìn nàng.
Nhìn mãi vẫn không thấy đủ.
Pussy Cat Team
Hắn đưa tay che lên hàng mi dài của nàng, đầu ngón tay cảm nhận được độ run nhẹ như lông vũ, vừa nhồn nhột, vừa gãi ngứa lòng hắn.
Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.
Sau đó khoác thêm một chiếc áo mỏng, rời giường.
Đến cửa, hắn lại dừng bước, quay lại kéo chăn đắp cẩn thận cho Giang Uyển Như.
Sợ đánh thức nàng, hắn đi rất nhẹ, chỉ có tiếng vải lướt qua nhau khe khẽ.
Bóng dáng hắn dần hòa vào bóng đêm tĩnh mịch.
…
Vũ Đế đến Khâm Thiên Giám, truyền lệnh triệu kiến giám chính đang say ngủ.
Hắn đi thẳng vào vấn đề:
“Trẫm làm thế nào mới có thể mãi mãi ở lại đây?”
Gần đây hắn đã xem qua vài cuốn sách về vận mệnh, hiểu rằng vạn vật trên đời đều có số mệnh định sẵn. Nếu trời đã định như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được, cớ gì phải nghịch thiên?
Đã đến rồi thì cứ an cư.
Hắn sẽ tận tâm nuôi dạy con cái của "hắn", chăm sóc hoàng hậu của "hắn", ngày đêm cần mẫn giữ vững giang sơn này cho "hắn".
Giám chính bị gọi dậy lúc nửa đêm, cuốn sách cổ bị chuột gặm nát vẫn chưa nghiên cứu xong, lại đột nhiên bị hoàng đế hỏi khó, trước mắt tối sầm, đầu đau như búa bổ.
“Bẩm…bẩm bệ hạ…”
Giám chính lắp bắp, cắn răng nói:
“Sách cổ có ghi, nếu tắm mình trong nguyệt quang vào ngày Thất Tinh Liên Châu có thể nghịch chuyển càn khôn, vậy thì chúng ta làm ngược lại, có lẽ sẽ có hiệu quả…”
Hắn chỉ thuận miệng nói, không ngờ Vũ Đế lại tỏ ra hứng thú:
“Ồ? Nói kỹ hơn xem.”
Hắn quá muốn ở lại.
Nỗi chấp niệm này cháy rực như ngọn lửa.
Dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, hắn cũng phải nắm chắc như cọng rơm cứu mạng.
Giám chính lập tức tỉnh ngủ.
Hoàng đế lúc này tuy không còn vẻ lạnh lùng sắc bén như mấy ngày trước, nhưng ánh mắt hắn lại khiến người ta run rẩy tận xương.
Tựa như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng.
Ánh mắt đó khiến giám chính lạnh toát sống lưng.
Hắn siết chặt tay, buộc mình phải bình tĩnh lại, tập trung tinh thần nói:
“Bẩm bệ hạ, Khâm Thiên Giám kế thừa tri thức từ các bậc tiền nhân, lưu giữ rất nhiều cổ thuật. Trong đó không thiếu những phương pháp cố bản bồi nguyên, ổn định hồn phách, có thể thử xem.”
“Nói.”
---
Kể từ đêm đó, không chỉ Giang Uyển Như mà toàn bộ hoàng cung đều cảm thấy hoàng đế trở nên khác thường.
Vốn dĩ không mấy tin vào thần phật, vậy mà hoàng đế lại bày trận pháp trên Đài Quan Tinh. Trong cung có tin đồn rằng hoàng đế muốn cầu nguyện trời cao, cúng tế đất trời, mong bảo vệ thiên hạ thái bình.
Cũng có một số lời đồn nhỏ lẻ rằng hoàng đế đắm chìm trong việc cầu tiên vấn đạo, bỏ bê triều chính, đi theo con đường của hôn quân.
Lúc lời đồn vừa lan ra, Giang Uyển Như không đợi hoàng đế ra tay mà đã dùng thủ đoạn sấm sét, truy xét tận gốc. Chưa đến hai ngày, nàng đã bắt được kẻ chủ mưu - một cung nữ ở Giặt Y Phường. Đáng tiếc, ả cắn lưỡi tự sát, manh mối bị cắt đứt.
Giang Uyển Như lo lắng không yên.
Lục Phụng không phải hôn quân!
Triều chính, quân vụ, hắn không hề lơ là. Nhưng hắn cũng thực sự bày trận trên Đài Quan Tinh, lại còn cho vận chuyển một khối ngọc thạch khổng lồ từ dân gian về, chạm khắc thành một chiếc đĩa tròn, khiến cả thiên hạ bàn tán xôn xao.
Tề Hoài Dật đến Phượng Nghi Cung thỉnh an, trong lời nói có ẩn ý, bảo nàng nên khuyên bảo phụ hoàng nhiều hơn.
Giang Uyển Như cũng bất lực, nàng đã khuyên rồi, cũng đã hỏi rồi, nhưng Lục Phụng kín miệng như bưng, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Đừng lo, chỉ lần này thôi.”
Bọn họ đã từng hứa với nhau sẽ thành thật với đối phương, vậy mà lần này hắn lại thần thần bí bí. Giang Uyển Như giận, nhưng ngoài chuyện này ra, hắn vẫn đối xử với nàng rất tốt.
Không phải là trước đây hắn không tốt, mà là…thế nào nhỉ…?
Bọn họ đã làm phu thê nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ý nhau, ngày tháng yên bình trôi qua. Nhưng dường như có một hòn đá rơi xuống mặt nước phẳng lặng ấy, khiến mọi thứ thay đổi.
Hắn đối với nàng bỗng nhiên trở nên thích thú, ánh mắt dõi theo nàng không chớp, trong mắt chỉ có nàng.
Đồng thời, hắn lại có chút dè dặt, đối với nàng như nâng niu búp bê sứ, khiến Giang Uyển Như dở khóc dở cười.
Những thay đổi này làm cho cuộc sống yên bình của nàng có thêm chút tươi mới, thường xuyên gợi nhớ đến thuở còn trẻ. Đó không phải là điều xấu, và có một điều khiến nàng vô cùng hài lòng.
Hắn biết nói lời tình tứ rồi.
Hắn hôn nàng thật khẽ, thì thầm bên tai:
“Như nhi, ta yêu nàng.”
Những lời mà nàng tưởng cả đời này hắn không nói ra, hoặc chỉ khi cận kề cái c.h.ế.t mới có thể nghe thấy, thì nay hắn cứ thản nhiên nói, khiến nàng mặt đỏ tai hồng.
Nói đến mức nàng cũng quên mất chuyện tế lễ.
Ngoại trừ việc khiến người ta khó hiểu về nghi thức cúng tế, hoàng đế vẫn cần mẫn như trước, quyết đoán, anh minh trên triều chính. Chỉ có tính khí không được tốt cho lắm, nhưng hoàn toàn không giống hôn quân.
Dần dần, lời đồn lắng xuống.
Chớp mắt đã đến ngày hoàng đế thực hiện nghi lễ cầu nguyện trên Đài Quan Tinh.
Vũ Đế luôn giấu kín cảm xúc, ngay cả Giang Uyển Như cũng không nhận ra điểm khác lạ. Chỉ có một điều, hôm đó hắn nói rất nhiều lời tình tứ.
---
Đêm dần buông xuống, trời đầy sao lấp lánh.
Vũ Đế mặc long bào màu đen, hai mắt sâu thẳm như vực sâu, khoanh chân ngồi trên chiếc đĩa ngọc khổng lồ.
Bên cạnh hắn, chiếc đồng hồ cát tí tách chảy.
Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, bảy ngôi sao sáng chói trên trời lần lượt xếp thành một đường thẳng.
“Thành công rồi!”
Giám chính không kìm được vẻ kích động:
“Giờ đây là lúc nguyệt quang mạnh nhất, thánh thượng tuyệt đối không được bước ra ngoài hấp thụ ánh trăng. Ở đây có ngọc đĩa giữ hồn phách, cộng thêm trận pháp của Khâm Thiên Giám hỗ trợ, nhất định có thể giúp thánh thượng vượt qua kiếp nạn này.”
Vũ Đế nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”
Hắn nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, nhưng nắm tay siết chặt trong tay áo đã để lộ tâm trạng đang cuộn trào dữ dội.
Một canh giờ, hai canh giờ…
Hắn vẫn là hắn, không có gì thay đổi.
Vũ Đế không hề thả lỏng cảnh giác, trái lại, có một dự cảm bất an dần bao trùm lấy hắn.
Hắn siết chặt nắm tay, đến mức gân xanh nổi đầy trên cánh tay.
Hắn mở mắt, vừa định lên tiếng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn.
Giám chính quát:
“Không có thánh chỉ, kẻ nào dám ồn ào ở đây?”
Một thái giám vội vàng lao vào, mặt tái mét:
“Bẩm…bẩm báo thánh thượng! Có thích khách xâm nhập hoàng cung, hoàng hậu…hoàng hậu nương nương bị…”
Chưa nói hết câu, Vũ Đế đã bật dậy.
Hắn di chuyển quá nhanh, giám chính còn chưa kịp nhắc nhở thì hắn đã như mũi tên lao ra khỏi Khâm Thiên Giám.