Mở mắt ra lần nữa, Lục Phụng nhìn chằm chằm vào cách bài trí quen thuộc, bàn tay đặt lên ngực, nơi không còn vết thương nào cả.
Hắn nhíu chặt mày…hắn đã trở về?
"Như Nhi!"
Giọng hắn khàn đặc: "Người đâu, truyền Hoàng hậu."
Bên ngoài, tiếng xôn xao lập tức ngưng bặt. Một lát sau, một thái giám cúi người tiến vào, giọng nói không giấu được kích động:
"Thánh thượng, cuối cùng ngài cũng tỉnh! Long thể có gì bất ổn không? Thái y đang chờ bên ngoài..."
"Trẫm muốn gặp Hoàng hậu."
Từng chữ hắn nói ra chậm rãi, lạnh lùng. Đầu hắn đau như búa bổ, không chỉ vì những ký ức trong "giấc mộng" kia, mà còn vì từng hành động, lời nói trong suốt một tháng qua của "hắn"...như thật mà cũng như ảo.
Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp hay điệp mộng Trang Chu? Hư hư thực thực, hắn đã không thể phân rõ.
"Nô tài tuân chỉ."
Nghe thấy thái giám đáp lời, nét mặt căng thẳng của Lục Phụng mới dịu đi đôi chút. Hắn hỏi tiếp:
"Trẫm hôn mê bao lâu rồi? Hoàng hậu… nàng sao rồi?"
Hắn hôn mê đột ngột như vậy, với tính cách yếu mềm của Như Nhi, chắc hẳn nàng đã hoảng sợ lắm.
Nhưng trái với suy đoán của hắn, thái giám đáp:
"Bẩm bệ hạ, ngài đã hôn mê tròn ba ngày. Hoàng hậu nương nương đang chợp mắt nghỉ ngơi."
Ba ngày?
Lục Phụng vội vàng bước xuống giường, trực tiếp đi tìm Giang Uyển Như. Một nhóm cung nhân sợ hãi đi theo, trong lúc vội vã, hắn nghe được toàn bộ sự việc trong ba ngày qua.
Sau khi hắn bất tỉnh, Hoàng hậu ngay lập tức phong tỏa tin tức, triệu Thái tử vào cung. Đối ngoại tuyên bố Hoàng thượng long thể bất an, cần tĩnh dưỡng, tạm thời ngừng thiết triều. Thái tử đã tự lập, nắm quyền triều chính, còn nàng thì chỉnh đốn hậu cung, không để lọt ra một lời đồn đoán nào.
Thậm chí, trong thời gian này, Thái tử còn tra ra kẻ chủ mưu phía sau vụ "ám sát" Hoàng hậu.
Là con cháu của những quan viên dính líu đến vụ án tham ô ở Giang Nam - một số thì sợ hãi tìm đường tự bảo toàn, một số thì phẫn nộ đến cực đoan, bỏ tiền mua chuộc người trong cung, lan truyền tin đồn về Hoàng đế hôn quân vô đạo.
Có kẻ còn ngu xuẩn đến mức giả trang thành thái giám, ý định xông vào cung diện thánh "chết gián". Nhưng chưa kịp lại gần Hoàng hậu, đã bị cấm vệ quân bắt ngay tại chỗ, tống vào đại lao.
"Ngu xuẩn!"
Lục Phụng thầm mắng, bước chân càng nhanh hơn. Hiện tại hắn không muốn phí thời gian với đám phế vật này, hắn chỉ muốn gặp Hoàng hậu của mình. Hắn muốn chạm vào nàng, ôm nàng, chiếm lấy nàng, để chân thực cảm nhận được rằng…hắn thật sự đã trở lại!
---
Giang Uyển Như đã kiệt sức suốt mấy ngày nay. Ngoài việc quản lý hậu cung, nàng còn tự tay chăm sóc Lục Phụng, từ thay y phục đến đút thuốc, không để bất cứ ai đụng vào.
Đêm qua bận rộn đến tận khuya, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, nàng mới miễn cưỡng thiếp đi một lát.
Tâm trí nàng vẫn căng thẳng, nghe tiếng bước chân gấp gáp của hắn, nàng giật mình tỉnh dậy, như chim sẻ bị kinh động.
"Như Nhi."
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Phụng bỗng chốc trở nên dịu dàng. Hắn sải bước đến bên nàng, Giang Uyển Như thấy hắn tỉnh lại, ban đầu là vui mừng, nhưng chợt khựng lại, hai tay bất giác siết chặt lấy chăn gấm.
"Lục Phụng?"
Nàng khẽ cắn môi, giọng nói có chút do dự.
Sự kiện Hoàng đế đột nhiên bất tỉnh, Giang Uyển Như không yếu đuối như hắn tưởng. Thái tử lo triều chính, nàng quản hậu cung. Mẫu tử bọn họ phối hợp chặt chẽ, khiến cho cả triều đình lẫn hậu cung không có lấy một sơ hở.
Thái y không thể giải thích nguyên nhân, nàng lập tức triệu toàn bộ quan viên Khâm Thiên Giám vào cung. Đúng lúc giám chính cũng sợ Hoàng đế tỉnh lại sẽ gây hậu quả khó lường, nên vội vàng bán đứng toàn bộ sự thật, không dám giấu giếm nửa lời.
Giang Uyển Như vốn kính sợ thần linh, sau khi nghe lời của giám chính, kết hợp với những hành vi khác lạ của Lục Phụng trước đó, nàng đã tin đến bảy tám phần.
Bây giờ hắn tỉnh lại, nàng vừa mừng vừa lo, hắn…có thật sự là Lục Phụng của nàng không?
"Ừ, là ta."
Lục Phụng không quan tâm đến sự chần chừ hay đề phòng của nàng, hắn mạnh mẽ kéo nàng vào lòng.
Hương thơm dịu nhẹ, thân thể mềm mại, hơi thở quen thuộc…
Cuối cùng, hắn cũng có lại được nàng!
Hắn thì thầm:
"Đừng sợ."
"Ta ở đây."
Hắn ôm nàng, như trước kia, vững chãi và rộng lớn.
Giang Uyển Như ngoan ngoãn tựa vào lồng n.g.ự.c hắn, đưa tay chạm vào khuôn mặt, vuốt ve lòng bàn tay thô ráp của hắn, nhìn trái nhìn phải, nhưng chẳng thấy điều gì khác thường.
Cuối cùng, sự lo lắng vẫn chiếm ưu thế. Hai người trò chuyện một lát, Lục Phụng nhắc đến cảnh hỗn loạn trong giấc mơ, cảm thấy rất hài lòng trước sự ứng biến bình tĩnh của Thái tử. Người luôn nghiêm khắc như hắn hiếm khi khen ngợi Hoài Dật, khiến Giang Uyển Như miễn cưỡng mỉm cười. Nàng nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn, cho truyền thái y đến chẩn bệnh.
Mạch tượng của Hoàng đế trầm ổn, khí huyết sung mãn, long thể an khang.
---
Cơn khủng hoảng nhanh chóng được hóa giải. Lục Phụng dùng thủ đoạn sấm sét để xử lý sạch sẽ đám người liên quan đến vụ tham ô ở Giang Nam. Còn về Khâm Thiên Giám, nhờ lời khuyên dịu dàng của Giang Uyển Như, hắn chỉ trách phạt nhẹ, mọi việc dần trở lại quỹ đạo.
Chỉ là, Lục Phụng vẫn thường cau mày trầm tư, sắc mặt nặng nề đáng sợ.
Giấc mộng kia quá mức chân thực.
Hắn dường như thực sự xuyên đến thế giới khác, tận mắt chứng kiến cảnh tượng sau khi mình “chết.” Những việc thân xác hắn đã làm trong một tháng qua, dù vẫn còn ký ức, nhưng lại mơ hồ như ảo ảnh, khó mà nắm bắt.
Sau nhiều lần nghiền ngẫm, hắn cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật hoang đường, hắn và tiền kiếp của mình đã hoán đổi hồn phách trong suốt một tháng.
Nhưng điều khiến hắn giận dữ nhất chính là…ở kiếp trước, hắn và nàng không hề có quan hệ!
Nàng là thê tử của thần tử dưới trướng hắn!
Cái giọng nói đó, ngay lúc nghe thấy, hắn đã nhận ra - đó là Bùi Chương!
Cơn giận trong lòng Lục Phụng bùng lên như lửa cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Nàng…làm sao Bùi Chương xứng với nàng?!
Hắn phải cướp nàng về! Dù là kiếp nào, nàng cũng phải thuộc về hắn!
Nhưng ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, hắn đã tỉnh lại.
Hắn là Hoàng đế, quyền uy bốn bể, thiên hạ này không ai dám trái lệnh hắn, nhưng lại chẳng thể kiểm soát số mệnh của kiếp trước.
Không chỉ có Bùi Chương chặn ngang tim hắn, mà ngay cả bản thân kiếp trước của hắn cũng dám có ý đồ với nàng!
Nhưng hồn phách kia giờ đã tan biến, ngay cả báo thù cũng chẳng có cách nào!
Cái tên vô dụng đó! Một thân cô độc lại còn dám tranh giành Hoàng hậu của hắn, thật đáng chết!
Nghĩ đến việc hắn phải c.h.ế.t thay tên đó suốt một tháng, còn gã thì ở đây tiêu d.a.o tự tại, cùng Hoàng hậu của hắn sớm tối bên nhau, răn dạy con cháu của hắn… Lục Phụng tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, chỉ hận không thể xuyên trở lại, đ.â.m kẻ đó vài nhát cho hả giận.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ để Giang Uyển Như biết chuyện này.
Bùi Chương? Vũ Đế? Đều không đáng nhắc đến!
Chỉ cần trong tim nàng có một "phu quân", mà người đó là hắn, vậy là đủ!
Những thứ khác đều là hư ảo, là lâu đài trên không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hiện tại, hắn có thể ôm nàng, hôn nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng, nàng thuộc về hắn, Lục Phụng!
Hắn cố gắng trấn an bản thân, hít sâu một hơi, sải bước nhanh về hướng Phượng Nghi Cung.
---
Trăng sáng sao thưa.
Nữ quan lớn của Phượng Nghi Cung, Kim Đào, cung kính hành lễ:
"Khởi bẩm bệ hạ, nương nương hôm nay vất vả, đã an nghỉ rồi."
Lục Phụng khẽ cau mày. "Lại ngủ rồi?"
Nàng đang tránh mặt hắn.
Nguyên nhân hắn cũng không phải không biết, Khâm Thiên Giám đã không dám giấu hắn, hắn hiểu được phần nào.
Nhưng hắn không thể giải thích với nàng.
Hắn không muốn nhắc đến tên Vũ Đế kia, cũng chẳng biết phải chứng minh thế nào rằng hắn chính là hắn.
Trong lòng Lục Phụng lại nguyền rủa Vũ Đế một trận, nhưng nét mặt vẫn không lộ ra cảm xúc gì. Hắn chỉ lạnh nhạt dặn dò:
"Hầu hạ Hoàng hậu cho tốt."
Hắn rời đi một cách dứt khoát, Kim Đào không nghi ngờ gì, căn dặn cung nữ trong điện rồi xách đèn lồng lui xuống.
Màn đêm buông xuống, Giang Uyển Như ôm chăn nằm trên giường, trong lòng ngổn ngang trăm mối, trằn trọc khó ngủ.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy một âm thanh rất khẽ.
Nàng giật mình ngồi dậy nhìn ra, nơi song cửa có một bóng đen vụt qua, ngay sau đó, một bóng người như ma quỷ lướt đến, mạnh mẽ đè nàng xuống giường.
"Ưm…"
"Đừng la, là ta đây."
Lục Phụng che miệng mũi nàng lại.
Trong đôi mắt đẹp mở to của Giang Uyển Như, hắn thấy rõ sự kinh hãi.
Nhưng hắn lại vui vẻ cong khóe môi, tay buông xuống, kéo màn giường che kín ánh sáng bên ngoài.
"Chàng…Lục Phụng! Chàng lại nổi cơn gì đây?!"
Ánh nến lờ mờ hắt qua màn, Giang Uyển Như bị hắn làm cho hoảng sợ, nắm chặt vạt áo lùi về phía sau, trái tim đập loạn như con thỏ nhỏ hoảng hốt.
"Sao? Hoàng hậu nương nương không muốn gặp trẫm, còn không cho phép trẫm đến gặp nàng à?"
Giang Uyển Như nghẹn lời.
Tên này thân hình cao lớn rắn chắc, bây giờ lại xông vào mà không báo trước, đè nàng xuống như một tên sơn tặc ngang ngược, thế mà hắn còn tỏ vẻ ấm ức sao?!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, hàng lông mày liễu dựng đứng, bộ n.g.ự.c đầy đặn phập phồng kịch liệt.
Ánh mắt Lục Phụng tối lại.
Hắn bật cười khẽ, thuần thục cởi ra vạt áo trước của nàng.
"Tức giận đến thế sao? Để trẫm xem thử."
Ngón tay hắn lạnh cứng, lướt qua khiến Giang Uyển Như run rẩy, rất nhanh, xiêm y tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng.
"Lục…Ưm...!"
Lục Phụng có một thói quen tốt - làm việc dứt khoát, quyết đoán.
Hắn cúi xuống, hơi thở quen thuộc phủ kín nàng.
Suốt đêm hôm đó, Giang Uyển Như không còn cơ hội mở miệng nữa.
---
Rèm giường màu vàng nhạt khẽ đung đưa.
Một cánh tay trắng ngần vùng vẫy vươn ra, nhưng rất nhanh bị một cánh tay mạnh mẽ khác giữ lại.
Giang Uyển Như gương mặt đỏ ửng, vài sợi tóc đen dính bết trên má vì mồ hôi.
Hàm răng trắng ngà cắn chặt bờ môi đỏ mọng, nàng dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Lục Phụng ra.
"Đừng...đừng làm loạn nữa..."
Giọng nàng yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, Lục Phụng ghé sát tai nàng, thì thầm:
"Được, không làm loạn."
Hắn nói vậy, nhưng lại nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng, nhân lúc nàng mơ màng, hắn khẽ dỗ dành:
"Như nhi, là trẫm."
"Là Lục Phụng của nàng."
"Là đại gia của nàng."
"Là phu quân của nàng."
Còn ai trên đời này có thể khiến nàng thoải mái như hắn chứ?
Nghĩ đến đây, lòng Lục Phụng càng hừng hực khí thế, tiếp tục thì thầm bên tai nàng, lại một lần nữa phong kín lời nói sắp thốt ra của nàng.
Giang Uyển Như muốn khóc mà không có nước mắt.
Nàng tin rồi! Hắn là Lục Phụng của nàng!
Nàng tin mà!
"Không..."
"Không cần nữa..."
Nàng sớm đã không còn sữa nữa, từ sau khi Hoài Lăng và Minh Châu chào đời, hắn lại có cái sở thích kỳ quái này.
Nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi!
Đáng thương thay cho nàng, đến sức nói tròn câu cũng chẳng còn, mà Lục Phụng lại hiểu sai - "Không?” Nàng vẫn chưa tin hắn ư?
Lục Phụng khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại bị nàng trêu chọc đến mức không thể dừng lại.
Cũng được thôi.
Nếu một ngày chưa đủ, thì hai ngày, ba ngày, ba tháng, ba mươi năm!
Bọn họ có cả một đời!
Pussy Cat Team
Lục Phụng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi nàng, lồng n.g.ự.c hắn càng lúc càng nóng rực.
Hắn ôm chặt lấy nàng, thân thể hai người quyện chặt vào nhau, không rời.