Say Em

Chương 20



Sau cái ngày Dance Storm diễn ra, chúng tôi được nghỉ ngơi một buổi, hôm sau các sinh viên vẫn đi học bình thường. Tôi nghe nói đêm hôm đó công bố giải, khoa tôi được giải Nhì. Hơi tiếc nuối một chút nhưng dù sao mọi người cũng đã nỗ lực hết mình.

Tôi khoác balo trên vai, đứng xếp hàng thang máy như thường lệ. Giờ cao điểm nên thang máy lúc nào cũng đông, mà tôi còn học ở tận tầng 8 nên dù có muộn học cũng nhất quyết không đi bộ.

Nhớ hồi năm nhất đi thi Triết, tuổi trẻ chưa trải sự đời nên đã leo bộ 11 tầng. Đến phòng thi thì thở không ra hơi, chân nặng trĩu, đầu óc quay cuồng. Ngồi nhìn đề thi chừng mười phút mới định hình được mình cần phải làm gì. Ôi! Tôi vẫn nhớ cái cảm giác cả người bị rút cạn sức lực chỉ sau môn thi đầu tiên.

Hôm nay tôi học chuyên ngành. Đến lớp đã thấy Phan Hạnh Nhi đang ngồi ăn xôi, Đỗ Thanh Trang và Đặng Mai Linh thì chuyên đến muộn nên không lấy làm lạ.

Chuyện hôm trước, chắc Nhi cũng hụt hẫng lắm. Tôi cũng chưa nói chuyện lại với nó. Tôi biết nó có ý với Trí nhưng trong lòng thằng bé vẫn còn để tâm đến Thảo Đan. Vũ Minh Trí miệng nói chỉ xem Bùi Thảo Đan là bạn từ cấp ba nhưng từng ánh mắt, cử chỉ của nó với Đan đều là sự trìu mến, quan tâm, có cả chút bẽn lẽn thật dịu dàng.

"Trông thiếu sức sống vậy anh?" Hạnh Nhi nhìn tôi một lượt rồi nhận xét. Chắc do dạo này tôi hay thức khuya nên mặt mày có chút nhợt nhạt. Hơn nữa hôm nay đi học cũng không đánh son nên càng rõ vẻ thiếu sức sống.

"Bây giờ anh thở thôi cũng thấy mệt." Tôi nằm ườn ra mặt bàn rõ uể oải.

"Vậy anh đừng thở nữa." Con bé phán một câu xanh rờn rồi ăn nốt miếng xôi gói trong tấm lá chuối.

"Đm!" Tôi quay ra chửi nó.

"Trêu tí, làm gì căng." Gói xôi ăn xong được Nhi để gọn trong ngăn bàn. Sau đó, nó lấy trong túi ra thỏi son 3ce màu double wind đưa cho tôi:"Làm tí son cho xinh, chốc lên combat cho nó khí thế."

Tôi cầm lấy cây son, quyệt lên môi, tôi rất ưng màu này, trông gương mặt sáng hơn hẳn. Hôm nay đến lượt nhóm tôi thuyết trình nên không thể tránh việc có những ý kiến đóng góp, câu hỏi và các phản biện từ nhóm khác. Tôi lại là người thuyết trình chính nên phải sẵn sàng bảo vệ các quan điểm của nhóm mình và trả lời các câu hỏi thắc mắc từ các nhóm khác.

"Chuyện tối hôm trước ấy..." Tôi đưa trả cây son cho Nhi, định hỏi qua chút chuyện hôm qua thì bị nó ngắt lời.

"Không sao. Hôm qua tao với Trang quẩy đến tận mười một rưỡi đêm cơ mà." Nhi phủi tay, cất cây son vào túi rồi lôi điện thoại ra bấm. Xưng hô được Nhi chuyển sang "mày"-"tao" tức là đang nói nghiêm túc.

"Vậy à?" Tôi ngồi dậy, chống tay lên cằm nhìn Nhi:"Tao biết mày cất công rủ Trí đi cùng. Vậy mà thằng bé lại bỏ đi giữa chừng nên..."

"Tao biết Trí có việc quan trọng nên mới đi gấp như vậy. Cậu ấy sáng hôm sau đã gọi điện xin lỗi tao đàng hoàng rồi." Nhi ngón tay đang lướt trên màn hình, rời mắt khỏi điện thoại nhìn sang tôi, cười nhẹ: "Tao nghĩ rồi, tao với cậu ấy không được đâu. Vì tao có cảm giác, cậu ấy đã có người trong lòng rồi."

Tôi biết Hạnh Nhi đã hụt hẫng và thất vọng trong buổi tối hôm ấy. Thanh Trang đã kể với tôi buổi tối hôm ấy, Nhi ngồi thẫn thờ một chút, Trang gọi mấy tiếng mới đáp lại. Sau đó thì Nhi quẩy một cách rất nhiệt tình, còn hò hét rất nhiều, rất lớn khiến Trang còn phải bất ngờ vì sự "hướng ngoại" của cô bạn. Nó khác hẳn với cách mà Nhi tận hưởng những cuộc vui trước kia. Như thể là đang bày ra hết những cảm xúc lòng mình hiện tại.

"Để tâm trạng tốt hơn thì tan học chúng ta phải đi ăn gà thôi!" Tôi khoác vai Nhi, cười

"Ok, Minh Nghi bao!"

...

Chúng tôi rủ cả Linh và Trang đi ăn gà cùng nhưng một người thì có hẹn, một người thì kêu giảm cân nên không đi cùng. Vậy là có tôi với Nhi khoác vai nhau ra quán gà mới mở ngay khu ẩm thực sinh viên  trong con ngõ 130 Xuân Thủy.

Bên ngoài đang gió lạnh, vào quán gà một cái là toàn thân ấm lại ngay lập tức. Không gian quán có hai tầng được decor theo vibes Hàn Quốc với tone trắng là chủ đạo vừa đơn giản vừa hiện đại. Mỗi bàn đều được đặt một lọ hoa tulips đầy màu sắc. Tuy không phải hoa thật nhưng vẫn rất xinh xắn. Học xong năm tiết đói héo người mà được ngồi trong quán ăn miếng gà giòn rụm, nóng hổi thì còn gì bằng.

Hai đứa gọi một gà popcorn xốt cay ngọt, hai đùi gà, một đĩa cánh gà và một tokbokki phô mai. Tôi thì không thích ăn những thứ có phô mai nhưng vì Hạnh Nhi thích nên tôi cũng chiều theo con bé.

"Oa, thì ra gà không hề có xương !" Hạnh Nhi đặt hai tay lên cằm, giọng đầy thảo mai, đôi mắt chớp chớp nhìn tôi đầy tình tứ.

Đi ăn gà với tôi, Hạnh Nhi sẽ chẳng biết thế nào là gà có xương đâu bởi tôi đã gỡ hết xương với thịt ra riêng cho rồi, con bé chỉ việc ăn thôi. Trông cái mặt vui phải biết.

"Gọi ra cả đống đồ ăn, mày mà không ăn hết tao đè mày ra, tao nhét vào mồm mày đấy!" Tôi vừa gỡ gà vừa lườm Nhi. Lần trước đi ăn gà Popeyes, Nhi cũng gọi một bàn đầy đồ ăn rồi cuối cùng phải cố nhét vào miệng, ngán đến nỗi hai tháng sau không dám ăn gà rán nữa.

"Em rất thích những người mạnh mẽ như anh!" Hạnh Nhi lại chớp chớp đôi mắt long lanh của mình nhìn tôi khiến tôi phải nhăn mặt.

Tôi sợ con người em rồi đó!

"Dạo này mày với người ấy sao rồi?" Nhi lấy dĩa xiên một miếng thịt gà, đưa ra trước miệng cho tôi ăn.

"Người nào?" Tôi biết nó đang nhắc đến Nguyễn Việt Thành nhưng cố tình hỏi lại.

"Anh cõng mày ấy. Eo, tình gớm!"

"Dạo này không gặp, không biết." Gà đã gỡ xong, tôi tháo tháo bao tay.

Dạo này tôi không gặp Nguyễn Việt Thành, cũng không nhắn tin với anh. Nghe bảo anh đang ôn thi chứng chỉ tiếng Anh nên tôi cũng không làm phiền.

"Nghe lạnh lùng quá vậy?" Nhi bĩu môi nhìn tôi

"Mày đớp nốt chỗ này cho tao." Tôi lườm nó rồi chỉ vào đĩa tokbokki còn nguyên và cả mấy miếng gà đã xé sẵn.

Hạnh Nhi không còn cách nào khác đành ngậm ngùi bỏ từng miếng tokbokki vào miệng đầy ngán ngẩm. Sau hai mươi phút chinh chiến thì chúng tôi đã xử lý xong bàn đồ ăn với cái bụng no căng tưởng như chửa ba tháng.

Ăn uống nghỉ ngơi xong xuôi, chúng tôi xách mông đi thanh toán rồi ra về.

"Ê chìa khóa xe đâu?"

"Tao đưa cho này rồi mà."

Cái tình huống này quen lắm nha. Tôi lục trong balo tìm chìa khóa. Nhi cũng tìm lại trong túi mình. Sao tôi không có chút kí ức gì về đoạn Nhi đưa chìa khóa xe máy cho tôi nhỉ? Hoặc là tôi đã để quên nó ở trong quán ăn.

"Anh ơi, anh có nhìn thấy chiếc chìa khóa hình Hello Kitty không ạ?" Tôi ra quầy order hỏi lại anh nhân viên. Tôi nghĩ rằng có thể tôi đã cất chìa khóa vào ngăn khóa nhỏ cùng với ví tiền rồi lúc thanh toán nó vô tình rơi ra theo.

"Cái này đúng không?" Một giọng nam bên cạnh giơ chiếc chìa khóa ra trước mặt tôi.

Mái tóc mullet side part cùng phong cách alternative fashion xuất hiện đầy quen mắt. Là Cao Hoàng Đông. Hình như cậu ta vừa mới đến đây, tôi thấy còn đang khoác chiếc túi đeo chéo. Chắc đang chờ gọi món.

Vừa hai tháng trước đã đụng mặt, sao giờ lại cho tôi gặp Cao Hoàng Đông ở đây? Ngay lúc này? Lại còn cầm trên tay chiếc chìa khóa có chiếc móc hình Hello Kitty tôi dùng từ những năm cấp ba.

"Đúng rồi... Mình cảm ơn." Tôi vẫn lịch sự cảm ơn rồi cầm lấy chiếc chìa khóa trên tay cậu ta rồi bước về phía cửa.

"Đi cẩn thận nhé!"

Cao Hoàng Đông cao giọng, nhìn về phía tôi. Hình như đang chông chờ vào việc tôi sẽ quay đầu nhìn lại. Nhưng tôi chỉ hơi khựng lại một giây vì câu nói khá bất ngờ, sau đó cười nhạt rồi mở cửa và nhanh chóng bước ra ngoài. Dù đã kết thúc từ cấp ba nhưng đến giờ, tôi cũng không có ý định làm bạn lại với cậu ta.

"Anh kia là người quen mày à?" Hạnh Nhi đang nhòm nhòm vào bên trong. Thấy tôi bước ra liền nhanh miệng hỏi. Chắc nó đã quan sát hết mọi việc qua tấm cửa kính kia rồi.

"Người từng quen." Tôi trả lời qua loa rồi đi về phía xe mình dựng cạnh đó.

"Người yêu cũ?" Hạnh Nhi vuốt cằm phán đoán. Con bé cũng từng được nghe chuyện cũ của tôi hồi cấp ba nên đầu mới nhanh chóng nảy số đến ba chữ kia.

"Không muốn bị tao bỏ ngoài đường thì đội mũ vào, nhanh lên!" Tôi đưa mũ bảo hiểm cho Nhi, nói với giọng ra lệnh.

"Dạ." Hạnh Nhi biết điều liền ngoan ngoãn đội mũ bảo hiểm rồi leo lên xe tôi:"Kiểu này là sắp mưa to cho mà xem."