Chẳng hiểu sao, tôi gật đầu đồng ý cho chị Thu Anh ngồi xuống cạnh mình. Không thân cũng chẳng quen, cả hai giữ trạng thái im lặng khiến cho không gian càng thêm ngượng ngùng.
"Em với Thành, hai đứa..." Chị Thu Anh mở lời trước khiến bầu không khí đã bớt đi sự căng thẳng.
"Chúng em là bạn." Tôi biết chị định nói gì nên đã thuận miệng trả lời trước.
"Vậy à?" Chị Thu Anh vân vê ly trà trên tay:"Nhưng lâu rồi chị mới thấy Thành nhìn người con gái khác dịu dàng và trìu mến như vậy."
"Lâu rồi?" Tôi nhíu mày hơi khó hiểu với lời nói của chị. Một vài dòng suy nghĩ lại chạy qua não bộ của tôi.
"Trước kia Thành có thích và theo đuổi Anh Thy, một chị cùng khoa, hơn Thành ba tuổi. Thằng bé ngày nào cũng tạo ra cớ để được gặp, được ngắm nhìn chị ấy. Hôm nào cũng đem một bông hồng đến tặng cho chị ấy, kể cả khi thằng bé không có tiết học. Đến khi theo đuổi thành công thì chị Thy lại quyết định đi du học và hai người họ đã dừng lại. Khi đó thằng bé cũng buồn và suy sụp lắm. Một người mình theo đuổi bằng cả trái tim, dịu dàng với cả tấm lòng, cứ ngỡ rằng có một chuyện tình đẹp như tranh vẽ rồi cuối cùng lại xa cách nửa vòng Trái Đất." Chị Thu Anh chầm chậm kể với tôi.
Lần đầu tiên tôi được nghe về câu chuyện về người con gái mà Nguyễn Việt Thành đã theo đuổi. Tôi nhất thời chưa mường tượng ra dáng vẻ nồng nhiệt của anh vào những năm ấy. Tôi không biết về câu chuyện quá khứ của anh bởi chúng tôi gặp nhau ở hiện tại và trong mắt tôi, anh của hiện tại là một người không thích ồn ào, khoa trương.
Còn về chị Anh Thy, tuy không biết mặt chị nhưng qua lời kể thì hẳn chị ấy phải xuất sắc và ưu tú lắm. Tôi nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp và vầng hào quang toát lên từ chị. Có lẽ chính là cái vibe tình đầu khó phai.
"Sau khi chị Anh Thy đi, chị cũng cố gắng tiếp cận Thành nhưng đã bị thằng bé từ chối." Chị Thu Anh khuấy đều đều ly trà, cười chua chát. Có lẽ tôi đã đoán được chị gái trong câu lạc bộ Lễ tân mà Diệp Thanh kể ban nãy chính là chị Thu Anh.
"Nhưng chị vẫn còn tình cảm với anh ấy, đúng chứ?" Tôi đoán vậy. Đã lấy hết cảm đảm để thổ lộ với một người, hẳn là đã phải suy tính đến những trường hợp xảy ra dù tốt hay xấu. Vì vậy việc bị Nguyễn Việt Thành từ chối cũng đã nằm trong dự diệu nên có lẽ chị ấy sẽ không từ bỏ dễ dàng.
"Tình cảm không phải ngày một ngày hai nói hết là hết được." Chị ngừng một lát rồi giọng lại trở nên bình thản:"Chị đã định bày tỏ một lần nữa nhưng sau khi thấy hai người bọn em khiêu vũ trên sân khấu khi ấy, chị đã biết chẳng còn cơ hội nào cho bản thân. Rất lâu rồi, chị mới thấy lại sự trìu mến trong đôi mắt của Thành. Có lẽ, thằng bé đã tìm được rung động mới cho mình."
Tôi im lặng, không biết nên nói gì tiếp theo. Tôi suy nghĩ về chị Thu Anh, Anh Thy, Việt Thành và tôi. Chuyện của mỗi người là một mảnh ghép tưởng chừng chẳng liên quan nhưng lại có một sợi dây vô hình kết nối. Có lẽ không thứ gì là nghiễm nhiên, tất cả như đã được sắp xếp.
"Em thật là một cô gái đặc biệt đấy!" Chị Thu Anh mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt chị cũng cong lên, trông rất đẹp:"Xin lỗi nếu chị có nói hơi nhiều nhé!"
"Em lại nghĩ mỗi người được sinh ra đã là một điều đặc biệt." Tôi đặt ly nước trên tay xuống, nói một cách tự nhiên:"Chỉ là cái đặc biệt ấy không phải ai cũng nhận ra. Giống như một hộp quà, khi gửi đến đúng với người cần nó thì người ta sẽ xem nó như một điều quý giá mà trân trọng, nâng niu."
Chị Thu Anh có vẻ hơi bất ngờ về lời nói của tôi nhưng rồi chị lại gật đầu một cái:"Đúng vậy. Ai cũng là một điều trân quý."
Chị Thu Anh rời đi, ly cafe trên tay tôi cũng đã nguội. Tôi bưng lên, uống hết một nửa. Nhân lúc rảnh tay, tôi lấy giấy bút trong túi ra ngồi note lại khung kiến thức cho mấy môn chuyên ngành chuẩn bị thi. Khoa tôi thường cho sinh viên năm nhất và năm hai thi tự luận là chính nên khối lượng kiến thức tương đối lớn. Một môn mà giáo trình đã hơn một trăm trang rồi thử hỏi ba môn chuyên ngành kì này tôi mà không ôn kĩ thì tụt GPA như chơi.
Viết lách một hồi, khi vừa ngẩng đầu lên thì một bóng dáng quen thuộc đã đứng trước mặt tôi khiến tôi ngẩn người.
"Chỗ này không có ai. Anh ngồi được chứ?" Nguyễn Việt Thành không chờ tôi trả lời liền bỏ ba lô sang một bên, kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi. Động tác rất nhanh và thuần thục.
"Sao anh lại ở đây?" Tôi ngơ ngác nhìn anh. Thuận miệng hỏi theo bản năng.
"Đây là trường anh học. Anh không ở đây học thì còn ở đâu được chứ?" Anh nghiêng đầu, cười nhìn tôi:"Còn em?"
"Em chờ bạn ở đây."Tội cười nhẹ, kiếm chuyện hỏi:"Anh sắp thi ielts đúng chứ?"
"Ừ, là cuối tuần này." Anh đáp lại với giọng bình ổn.
"Vậy thì chúc anh thi tốt." Tôi cầm ly cà phê đã nguội của mình lên cụng với ly cà phê còn đang ấm nóng của anh.
"Hay là em viết thần chú ra cho anh đi. Biết đâu anh sẽ thi tốt hơn mong đợi." Anh chống cằm nhìn mấy tờ giấy tôi viết trên bàn. Mấy giấy ấy tôi dùng làm nháp nên nét bút trông rất nguệch ngoạc. Bị anh nhìn thấy tôi liền thu dọn lại, xếp qua một góc.
Với đề nghị của anh tôi cũng không định từ chối. Lấy một tờ giấy note màu xanh nhạt, tỉ mỉ vẽ tặng anh một biểu tượng ngôi sao may mắn kèm một dòng chữ "Try my best!". Đây là biểu tượng tôi tự nghĩ ra dành để cổ vũ cho bản thân mỗi khi bước vào một kì thi quan trọng hoặc mỗi khi tôi bắt đầu làm một việc gì đó. Ban đầu tôi vẽ vì thấy nó đáng yêu. Sau này tôi nhận ra nó như một vật may mắn dành cho tôi.
"Đây, bùa may mắn của em tặng cho anh." Tôi đưa tờ giấy mình vừa vẽ xong cho anh, tay kia giơ nút like như một sự cổ vũ tinh thần. Màu mè một chút vậy thôi chứ tôi thừa biết kiểu gì anh cũng đạt kết quả cao rồi. Hồi đầu vào anh đã xét bằng ielts 7.0 nhưng kết quả thi trung học phổ thông vẫn chễm chệ chiếm vị trí á khoa.
"Vậy là từ giờ anh có Minh Nghi nhỏ bảo kê rồi."Anh cầm tờ giấy note, miệng cười thích thú, còn gọi với một cái tên thân thiết là 'Minh Nghi nhỏ' nữa chứ.
"Minh Nghi lớn thì phải tự lực cánh sinh." Tôi thở dài thườn thượt sắp xếp lại đống đề cương và giấy nháp. Tôi sắp bị kì thi trường H nọ dí cho đến nỗi không ngóc đầu dậy được rồi. Không biết các cụ còn gánh nổi nữa không.
"Anh tin Minh Nghi lớn làm được mà!" Nguyễn Việt Thành nháy đôi mắt tạo nên nét cười trên gương mặt.
Có những khoảnh khắc trước kì thi, tôi nghĩ mình không thể nhét thêm được chữ nào vào đầu, tất cả các kiến thức đều khô khan và khó nuốt vô cùng. Tôi chỉ biết nằm bò ra bàn, không buồn động não suy nghĩ, không buồn đọc thêm bất kì tài liệu nào. Nhưng rồi lại nghĩ đến giây phút có thể cầm trên tay tấm bằng xuất sắc bước ra khỏi cánh cổng Đại học, có cơ hội làm việc ở một môi trường tốt với đãi ngộ cao, tôi lại vực dậy bản thân, tiếp tục tìm đến con chữ.
"Nghe lời động viên từ người học giỏi là thấy tự tin hẳn."
"Vậy thì anh sẽ chờ ngày Minh Nghi lớn tốt nghiệp cử nhân bằng xuất sắc."
...
Giờ tui mới để ý hôm nay là tròn 1 năm tui viết "Say em" nèkkkk -)) Ai đã đọc được 1 năm giơ tay 🙋