Say Em

Chương 3



Hà Nội về đêm vẫn ồn ào và náo nhiệt. Xe cộ nườm nượp trên khắp cung đường. Ánh đèn lấp lánh từ những cửa tiệm, hàng quán đông đúc khiến tôi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé giữa Hà Thành nhộn nhịp.

Tôi dựng xe, ngồi vật vờ bên lề đường chờ "cấp cứu". Nếu là hỏng xe ở quê, chắc chắn tôi sẽ dắt về nhà cho bố sửa.

Sau mười phút, Vũ Minh Trí xuất hiện. Khoảnh khắc nó đứng trước mặt tôi như như một tia sáng rọi giữa bầu trời đêm. Mọi lo lắng của tôi đều tan biến vì tôi biết mình đã bắt được chiếc phao cứu sinh.

Không hổ danh là người anh em xã hội!

"Trông hèn vậy?" Vũ Minh Trí thấy tôi ngồi thù lu một góc liền giở thói trêu chọc, tay gõ cái mũ bảo hiểm trên đầu tôi làm nó trôi thụp xuống che mất đôi mắt.

"Có lúc nào hết hèn đâu!" Tôi lườm nó rồi đứng dậy. Bản thân hơi mệt nên chẳng muốn đôi co làm gì với thằng này.

Cậu ta cười trừ, soi đèn flash xem qua cái xe của tôi một lượt.

"Xe vẫn còn ít hơi, ngồi lên đi, tao đẩy qua chỗ sửa."

Tôi ngoan ngoãn nghe lời Trí, ngồi lên xe của mình rồi để cậu ta vừa lái xe mình vừa đẩy xe cho tôi. Đi chừng bảy phút là đến chỗ sửa xe.

Sau khi trình bày tình hình cái xe thì cuối cùng là tôi phải thay cái lốp mới. Coi như buổi dạy hôm nay về con số 0 rồi. Hai tuần nữa mới được nhận lương cơ. Tôi phải tiết kiệm thôi.

"Mày ăn gì chưa?" Trí hỏi tôi.

"Chưa." Học xong trên trường là tôi đi dạy luôn. Ban nãy cũng nói dối Bông là ăn rồi để không mất thời gian cho buổi học. Giờ thì trong bụng vẫn chưa có gì nên cảm thấy hơi đói rồi đấy.

"Tao biết quán bún chả ngon. Muốn đi ăn không?"

"Mày cũng chưa ăn tối sao?" Tôi nhìn thằng Trí có phần thắc mắc. Tôi nhớ là nó đi làm đến khoảng tám rưỡi tối là về đến nhà rồi. Bây giờ đã gần 10 giờ tối mà còn chưa ăn gì?

"Ăn thêm không được à?" Vũ Minh Trí khoanh tay trước ngực, nhướng mày có chút cợt nhả.

"Cũng được. Đi!"

Chẳng biết miệng ai vừa nói sẽ sống tiết kiệm mà bạn rủ đi ăn là đồng ý liền. Bảo sao giang cư mận có câu: "Đồng vợ đồng chồng tát biểu Đông cũng cạn/ Đồng bạn đồng bè đéo còn đồng nào."

Thôi thì ăn nốt bữa này rồi tiết kiệm chứ bụng tôi đang sôi ọc ọc lên rồi.

Thế là tôi để xe ở quán cho anh thợ thay săm còn mình thì ngồi sau Vũ Minh Trí để nó kèm đi ăn bún chả. Hai đứa tạt vào quán nhỏ cách đấy hai phút đi xe.

Quán ruột của Vũ Minh Trí có khác, gần mười giờ rồi vẫn đông.

"Trí đấy à?" Bác chủ quán cười đùa với Vũ Minh Trí, hệt như người thân quen lâu ngày không gặp. Bỗng bác nhướng mày nhìn sang tôi: "Ồ, cô gái nào đây?"

"Bạn cháu đấy bác!" Trí cười đáp.

"Rồi rồi, hai bạn ngồi đây, ăn gì bảo bác làm cho!"

"Cho cháu hai bún chả chấm nhé!"

Xem ra Vũ Minh Trí có trí nhớ không tồi. Thi thoảng mới đi ăn với nhau nhưng ít ra nó còn nhớ tôi là một đứa không bao giờ ăn bún chả chan nên không cần hỏi mà tự giác gọi món luôn.

Cảm giác có ai đó nhớ về thói quen của mình còn vui hơn cả việc được khen hay tặng quà ấy.

"Được chủ quán nhớ tên luôn? Khách VIP có khác nhỉ?"

Chờ bác chủ quán đi khuất, tôi chống cằm nhìn Vũ Minh Trí cười khẩy. Quen nó từ hồi cấp ba, ấn tượng của tôi về Trí là một thằng thân thiện với tất cả mọi người. Hầu như ai nó cũng có thể nói chuyện được và cũng rất được lòng mọi người xung quanh.

"Quán này là người yêu cũ chỉ cho tao đấy!" Trí vừa lau đũa với thìa rồi đưa cho tôi.

Hài hước thật đấy. Thì ra là chọn cho tôi cái chỗ năm xưa từng mặn nồng với người ấy.

"Người yêu cũ nào mới được?" Kể tên người yêu cũ của Vũ Minh Trí thì ít nhất tôi biết cũng phải ba người từ khi lên cấp ba cho đến cuối năm nhất Đại học.

"Chắc là người gần đây nhất." Đôi mày cậu ta xô lại, vờ suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời có chút thờ ơ không mấy quan tâm.

Tệ thật! Chia tay một cái là có thể xoá người ta ra khỏi kí ức nhanh như vậy.

Tôi cười khinh khỉnh. Trong đầu tôi đang sắp xếp lại những dòng hồi tưởng để xem người yêu cũ gần đây nhất của Vũ Minh Trí là ai. Cơ mà ngẫm nghĩ một hồi thì chỉ nhớ mặt chứ không nhớ tên. Là người xinh nhất những cũng chia tay nhanh nhất trong đám người yêu cũ của nó.

"Tao biết mày đang nghĩ gì đấy." Trí lườm nguýt tôi: "Ăn nhanh đi rồi còn vác cái xe về không người ta đóng cửa thì cho mày đi bộ về nhà đấy!"

"Đi bộ là đi bộ thế nào?" Khoé miệng tôi khẽ cong lên một đường vòng cung nguy hiểm:"Nên nhớ chìa khoá xe của mày đang trong tay tao đấy!"

"Vãi! Hack à?"

"Đúng rồi đấy!"

...

Buổi sáng, tôi có hai tiết môn chung bắt đầu từ 9 giờ. Tôi bước vào lớp với tình thần thoải mái và vui vẻ vì tuần trước nhóm vừa mới thuyết trình rồi. Tuần này chỉ đến lớp ngồi nghe các nhóm khác thôi. Thế nên buổi học đối với tôi rất nhẹ nhàng.

"Biết gì chưa, tao vừa kết bạn được với Đức Minh đấy." Đặng Mai Linh thấy tôi vừa ngồi vào chỗ đã choàng lấy cổ tôi thông báo.

"Chúc mừng đã bước qua vòng sơ tuyển." Tôi cười nhạt. Đối với người như Đức Minh kia dù chưa tiếp xúc nhưng tôi cá rằng cậu ta có không ít mối. Để ý mấy cái comment trên Facebook của cậu ta là biết ngay ấy mà. Linh cũng chỉ là một trong vô số cô gái mê mệt vẻ đẹp của cậu ta thôi.

"Để Đặng Mai Linh sẽ "ụp crown" cho Hoàng Minh Nghi xem." Linh chống cằm nhìn tôi cười một cách đầy tự tin. Được thôi, hãy tận dụng nhan sắc của mình đi.

"Được thôi. Tao rất mong chờ ngày Đặng Mai Linh đăng quang để tao đi flex với cả họ."

Tán ngẫu một hồi rồi tôi mở laptop ra để chỉnh lại PowerPoint cho bài thuyết trình môn chuyên ngành chiều nay. Dù sao bây giờ ngồi không cũng chán.

"Hôm qua tao sửa hết rồi." Linh ngó vào nhìn màn hình laptop tôi đang bật:" Cho mượn chơi tí đi."

Thế là Linh ôm laptop của tôi còn tôi thì chống tay lên trán rồi nhắm mắt ngủ. Ngồi nghe mấy bài thuyết trình dài thườn thượt mà tôi phải ngáp ngắn ngáp dài. Rất xin lỗi các bạn đang đứng trên bảng trình bày phần tìm hiểu của mình nhưng tôi cần chợp mắt.

"Hoàng Minh Nghi ơi, tao nói chuyện này mày đừng sốc nhé!" Mai Linh một tay lay lay người tôi cho tôi tỉnh ngủ, một tay ôm cái màn hình laptop một cách mờ ám. Gương mặt nó méo mó tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Không biết nó lại báo hại tôi cái gì đây nữa?

"Tao...lỡ tay ấn..." Linh ậm ừ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Đừng nói với tao mày quên đăng xuất Facebook của tao ra mà lỡ tay ấn add friend với gã Đức Minh kia nhé!" Tôi ngắt lời Linh, nói ra suy đoán của mình. Với kinh nghiệm xem hơn 1000 tập Conan thì tôi cá 96,69% cho tình huống này.

"Không, là...bạn của Phạm Đức Minh, Nguyễn Việt Thành. "