Sen Tàn Nguyệt Khuyết

Chương 82



 

“Bệ hạ.” Hận Ngọc xông vào, hướng Ân Cửu Thanh hành lễ, giận dữ dồn nén trong lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt:

“Thần phụ không biết hôm nay bệ hạ giá lâm, xa giá không kịp nghênh đón, xin bệ hạ thứ tội.”

 

Hận Ngọc sao lại xuất hiện ở đây? Bên ngoài đều là thị vệ do Ân Cửu Thanh mang đến, nàng làm sao mà vào được.

 

Ta trừng to mắt nhìn, không dám tin, trong lòng dần trở nên trống rỗng.

 

Chẳng lẽ nàng đã nghe hết những lời chúng ta vừa nói? Nếu không, vì sao ánh mắt ấy lại lạnh lẽo đến vậy, như nhìn thấu tận xương tủy, khiến ta không còn đường trốn chạy.

 

“Không sao.” Ân Cửu Thanh phất tay: “Trẫm nên hồi cung rồi.”

 

“Các ngươi vừa nói gì?” Sau khi Ân Cửu Thanh rời đi, Hận Ngọc ngồi xuống ghế, sắc mặt âm u, chất vấn:

“Hoàng thượng và ngươi đã nói gì?”

 

Tim ta đập loạn, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.

 

Trong tay áo, ta nắm chặt chiếc bình ngọc nhỏ, khẩn trương đến nói không nên lời, cố gắng giữ giọng ổn định:

“Không có gì.”

 

“Ngươi còn dám gạt ta.” Hận Ngọc bật dậy, siết chặt cổ tay ta, từ trong lòng bàn tay cạy ra chiếc bình ngọc rồi ném mạnh xuống đất. Sứ vỡ tung tóe, mảnh vụn b.ắ.n tung khắp nơi.

 

“Hắn có phải uy h.i.ế.p ngươi không? Tại sao ngươi nhận thuốc của hắn? Giả c.h.ế.t vì phát độc? Vương phủ này là nhà giam ư? Ngươi muốn trốn? Ngươi muốn thoát xác để vào cung làm sủng phi của hoàng đế sao?”

 

Ta bị nàng nắm chặt tay, chỉ biết liên tục lắc đầu, nhưng mãi không thể thốt ra được hai chữ “không phải”.

 

“Châu Châu, nói cho ta nghe đi, ngươi nói ra ta sẽ tin. Ngươi có nỗi khổ thì cứ nói.”

 

Ta có thể nói gì đây? Lẽ nào ta có thể nói với Hận Ngọc rằng tất cả bi kịch của họ đều bắt nguồn từ ta?

 

Cái c.h.ế.t của Ngữ Dung, sự ngây dại của Ân Cửu Dật, gương mặt bị rạch nát của nàng… Ta sao có thể nói cho nàng biết, rằng tất cả bất hạnh này đều là vì ta, mà chỉ riêng ta vẫn bình an vô sự.

 

Trên cổ tay nàng còn quấn băng dày, ta làm sao có thể mở miệng? Làm sao còn mặt mũi để nói?

 

“Đây là lựa chọn của ta.”

 

Nghe vậy, Hận Ngọc mới lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, nhìn ta trống rỗng:

“Lần đầu chúng ta gặp nhau là trên chiếc thuyền không buộc giữa hồ nước mênh mông. Biểu ca đưa ngươi ngắm sen, sau đó thái tử đến đón ngươi khi ngươi đã hơi ngà say. Ngay lúc ấy đã là điềm báo. Vậy thì ngươi cần gì phải hạ mình gả cho Vương gia? Vương phủ gặp nạn chưa bao lâu, ngươi đã muốn bỏ rơi nơi này?”

 

“Tại sao không nói gì? Ngươi nói đi.” Hận Ngọc vành mắt đỏ hoe:

 

“Ngươi chê chúng ta là gánh nặng nên mới tìm đường khác đúng không? Biểu ca hóa ngốc rồi nên ngươi không cần hắn nữa đúng không? Chương Thu Hà, ngươi còn có tim sao?”

 

Ta lại biến thành Chương Thu Hà. Ta vốn dĩ chính là Chương Thu Hà mà.

 

“Ngày ngươi mới bước chân vào vương phủ, xa cách lạnh nhạt, chẳng mấy ai ưa. Ngươi nghĩ ta với Ngữ Dung thật tình muốn đến gần ngươi sao? Nếu không phải biểu ca dặn đi dặn lại, nhắc chúng ta phải đối đãi tốt với ngươi; nếu không phải hắn nói ngươi đã chịu nhiều khổ cực, bảo chúng ta bầu bạn cùng ngươi nhiều hơn… ngươi nghĩ chúng ta muốn quan tâm ngươi sao?”

 

Nàng ôm lấy mặt, khóc đến gần như sụp đổ, vai run bần bật:

“Hắn chẳng qua là biến thành ngốc nghếch, ngươi đã không cần nữa. Hắn vẫn còn sống đó! Nếu Ngữ Dung còn sống, mặc cho thế nào, ta cũng sẽ chăm sóc nàng. Còn ngươi, ngươi là loại đàn bà gì vậy? Ngươi còn lương tâm không? Sao ngươi có thể như thế.”

 

Hận Ngọc rõ ràng bị chọc giận đến cực điểm, thân thể run rẩy, tiếng gào trách tuôn ra như pháo liên tiếp, nước mắt như chuỗi ngọc đứt đoạn, rơi mãi không dừng:

 

“Ngươi muốn đi thì đi sớm đi! Ngươi còn định giả chết, để vương phủ cử hành tang lễ cho ngươi? Đừng hòng! Ta sẽ không rơi một giọt lệ nào vì ngươi. Ngươi cút ngay cho ta! Ta không bao giờ muốn thấy ngươi nữa. Cút đi! Cút ngay!”

 

Hận Ngọc không nói chuyện với ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dường như chỉ trong một đêm, nàng phấn chấn hẳn lên, tự tay chăm sóc Ân Cửu Dật, thậm chí còn không cho ta bước vào viện của hắn.

 

Thực ra, như vậy cũng là chuyện tốt.

 

Ta ôm chặt Nguyên Bảo định vào thăm Ân Cửu Dật thì bị nàng chặn ngay trước cổng sân, giọng lạnh lẽo như không thuộc về mùa này:

“Ngươi không phải đã định đi sao? Sao vẫn chưa đi?”

 

“Ta có thể vào thăm Vương gia chứ?”

 

“Hắn đã thành kẻ ngốc, ngươi còn có gì để xem? Ngươi giả vờ quan tâm, chẳng thấy cũng thôi.”

 

Ta mím môi, quay người ôm mèo rời đi.

 

“Chương Thu Hà, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có chuyện giấu ta không? Nói ra ta sẽ tin.” Nàng gọi ta từ sau lưng.

 

Ta không đáp. Nếu Hận Ngọc biết chính ta là kẻ khiến Ngữ Dung chết, ta sẽ đau lòng hơn bây giờ gấp bội.

 

Ân Cửu Thanh lại đến Vương phủ, nhìn thấy ta còn ướt lệ trên mặt, y đứng khoanh tay ở đó: “Thu Hà, theo ta đi đi.”

 

“Có phải ngươi cố ý để Hận Ngọc nghe thấy chúng ta nói chuyện không? Bên ngoài toàn là thị vệ do ngươi mang tới, nàng làm sao có thể xông vào được — ngươi nhất định phải như vậy sao? Ta đã đồng ý với ngươi rồi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

 

“Ta chỉ không muốn thấy ngươi sống khổ sở như thế.”

 

Đôi mày sâu thẳm của Ân Cửu Thanh mang theo sự kiên quyết không nói thành lời: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao? Ta luôn giữ lễ với người, chôn kín tình ý trong lòng, chỉ dám đứng xa nhìn ngươi mà không dám tiến gần; ta cố gắng chế ngự bản thân, không dám làm điều quá đáng. Nếu ngươi thật sự hạnh phúc, ta đứng xa nhìn cũng không sao. Nhưng giờ ngươi bất hạnh, hắn đã ngốc, hắn chẳng thể bảo vệ ngươi. Ngươi chăm sóc xong hắn rồi lại chăm sóc Phương Trắc phi, đến lúc nào mới kết thúc? Ngươi nghĩ ta cam tâm nhìn ngươi đau khổ, tổn thương như vậy sao? Ta có tim, khi ngươi lặp đi lặp lại làm ta tổn thương, ta không đau sao?”

 

“Chính ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù, chính ngươi hứa sẽ trở về bên ta, đó là ngươi tự lựa chọn.” Ân Cửu Thanh bước tới thêm hai bước, khóe mắt nhuốm đỏ: “Ngươi quên sao? Ta và ngươi từng có lúc hạnh phúc. Trước kia tất cả là lỗi tại ta, ta muốn chúng ta bắt đầu lại, được không?”

 

“Ngươi có xem ta là người sao? Ta là kẻ có cảm xúc, có tư tưởng, làm sao có thể nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm sao bắt đầu lại được? Ta có thể trở về bên ngươi, nhưng ta sẽ không bao giờ yêu ngươi.”

 

“Chỉ cần ngươi chịu trở về bên ta, thế là đủ.”

 

“Ngươi nói sẽ g.i.ế.c Lý Hằng, nói sẽ tìm y sĩ khắp thiên hạ chữa trị cho hắn, đừng lừa ta nữa.”

 

“Được, hoàng huynh sẽ trở thành Vương gia giàu sang phú quý nhất, Vương phủ sẽ không để ai ức hiếp.”

 

Ân Cửu Thanh cẩn trọng đưa tay, dò dẫm vuốt nhẹ cái đầu con mèo trong lòng ta, chăm chú nhìn ta, miệng thoáng nở một nụ cười: “Chúng ta đi thôi.”

 

Vừa theo Ân Cửu Thanh bước ra khỏi cổng phủ, Hận Ngọc đỏ mắt từ sau hét lớn: “Chương Thu Hà, ra khỏi cửa Vương phủ, đừng hòng quay về nữa.”

 

Ta không dám ngoái lại.

 

Khi rời đi, ta chỉ mang theo con mèo của mình, không mang theo Tiểu Đào.

 

Cung viện sâu thẳm, một mình ta, không cần người kề bên.

 

Ân Cửu Thanh không dẫn ta vào cung, y đưa ta đến Tĩnh An tự: “Nơi đây thanh tịnh, ngươi tạm an trú ở đó, chờ hết kỳ tang, ta sẽ đến đón ngươi vào cung.”

 

“Khi nào ngươi sẽ g.i.ế.c Lý Hằng?”

 

“Trước khi ngươi nhập cung, ta sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện đó.”

 

Tĩnh An tự là một ngôi chùa không quá đông phật tử, trụ trì đã tìm cho ta một sương phòng sạch sẽ thoải mái.

 

Trong chùa có một gian điện bên, thờ một chiếc đăng thờ liên tục cho con ta đã khuất.