Ân Cửu Thanh khi đó quá đỗi nhu nhược, không dám đối diện trực tiếp với tâm ý của mình, không dám bày tỏ lời yêu, không dám để người khác đoán được ý mình, càng không dám hứa hẹn với nàng.
Sau này, Thu Hà bị Chương Cẩm Xán hạ thuốc, đưa đến giường hắn.
Thực ra, đêm hôm đó hắn vẫn còn giữ được vài phần tỉnh táo. Nàng ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay hắn, hai má ửng hồng. Hắn bất chợt nổi lòng tham muốn chiếm hữu.
Hắn thích nàng, hắn muốn có được nàng.
Hắn tự nhủ: chi bằng mượn rượu mà phóng túng một lần. Sau ngày mai, hắn sẽ cưới nàng, hắn sẽ bảo vệ nàng, hắn sẽ đối xử tốt với nàng.
Kể từ đêm đó, Ân Cửu Thanh không thể kiềm chế niềm vui sướng của mình. Hắn như một gã trai mới lớn, hấp tấp chạy đến phòng nàng để nhìn nàng.
Nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh, nằm trên giường, n.g.ự.c khẽ phập phồng. Trông nàng rất ngoan, hoàn toàn khác biệt so với vẻ ngày thường.
Không lâu sau, nàng nhíu mày, có vẻ không yên ổn. Ân Cửu Thanh lén lút ngồi bên giường, rón rén như kẻ trộm sờ lên lông mày nàng, véo nhẹ má nàng.
Thấy nàng sắp sửa tỉnh giấc, hắn lại giật mình rụt tay về, ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Niềm vui của Ân Cửu Thanh là bàn tay khẽ run rẩy giấu dưới ống tay áo.
Hắn không giỏi nói lời đường mật. Hắn muốn bày tỏ rằng hắn cũng thích nàng. Nhìn đầy hồ sen nở rộ, lòng hắn khẽ rung động, hắn cúi đầu thăm dò muốn hôn nàng một cái.
Nàng rụt người lại, tâm trạng Ân Cửu Thanh lập tức rơi xuống vực sâu.
Nàng chủ động vòng tay ôm cổ hắn hôn, trái tim Ân Cửu Thanh lại đập thình thịch trở lại.
Nàng ngượng ngùng nhìn hắn, đó không phải là ánh mắt cố ý quyến rũ, mà là ánh mắt ngây thơ, e thẹn xen lẫn bất an.
Như có lông vũ đang cào nhẹ, gãi nhẹ trong tim Ân Cửu Thanh. Hắn thực sự thích nàng, chỉ muốn thường xuyên nhìn thấy nàng, chỉ muốn được quấn quýt bên nhau, chỉ cần nhìn nàng thôi cũng đã thấy rất vui rồi.
Hắn ôm chặt lấy nàng, hôn nàng thật nhẹ, thật vụn vặt.
Hắn biết cưới nàng rất khó khăn, nhưng hắn quyết tâm bất chấp.
Hắn không quan tâm Thái tử phi của mình là ai, hắn chẳng bận lòng chút nào, hắn chỉ cần Thái tử trắc phi là Thu Hà là đủ.
Thế nhưng sau đó, Thu Hà mang thai, nàng lại sợ Ân Cửu Thanh g.i.ế.c con. Ân Cửu Thanh lại tức giận.
Hắn luôn luôn tức giận, nói với Thu Hà những lời khó nghe, nhưng sau đó lại luôn luôn hối hận.
Không ai ngờ được, sau này mọi chuyện lại trở nên như thế.
Hắn nghĩ rằng sau khi đi công vụ trở về, Phụ hoàng sẽ gả Thu Hà cho hắn.
Đúng dịp sinh thần Thu Hà, hắn nghĩ phải tổ chức sinh thần cho Thu Hà của mình. Hắn phi ngựa đến c.h.ế.t mấy con, ngày đêm không nghỉ vội vã quay về.
Nhưng vừa trở về, mọi thứ đã thay đổi.
Mẫu hậu hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con của hắn. Hoàng huynh hắn hoành đao đoạt ái, cướp mất Thu Hà của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều khiến Ân Cửu Thanh đau lòng nhất là, Thu Hà cũng hiểu lầm hắn.
Rốt cuộc hắn nên giải thích với nàng thế nào? Nói rằng tất cả là lỗi của Mẫu hậu hắn? Nói rằng hắn thực sự không hề hay biết?
Ân Cửu Thanh đứng lặng người, không thốt nên lời. Hắn làm sao có thể nói ra được.
Hắn là phụ thân của đứa bé, đứa bé mất đi, hắn cũng đau đớn thấu tim gan. Hắn nắm chặt chiếc áo dính m.á.u đi tìm Mẫu hậu hắn, nhưng lời bà nói đã khiến hắn câm nín.
Dường như mọi sự sai lầm, mọi sự trắc trở đều là số mệnh đã định.
Hắn định sẵn phải mất đi Thu Hà rồi.
Nhưng làm sao có thể cam tâm được, rõ ràng chỉ còn thiếu một chút, chỉ thiếu một chút xíu thôi.
Ân Cửu Thanh dồn nén mọi chuyện trong lòng. Cứ hễ uống rượu, hắn lại không thể kiểm soát được bản thân, hắn dường như lại nói những lời quá đáng với Thu Hà.
Rồi sau này, hắn trở nên hoàn toàn khác lạ, không còn là chính mình nữa. Hắn hạ mình van xin nàng hãy yêu thương hắn một chút.
Hắn dùng hết mọi mưu tính để ép buộc nàng quay về bên cạnh mình.
Nhưng lúc đó, trái tim Thu Hà chỉ còn chứa đựng Hoàng huynh hắn.
Nàng thà c.h.ế.t chứ không muốn quay về bên cạnh hắn.
Ân Cửu Thanh luôn luôn tự hỏi, rốt cuộc sai lầm nằm ở khâu nào. Rõ ràng ngay từ đầu, Thu Hà đáng lẽ phải là thê tử hắn.
Dù không thể cho nàng danh phận Thái tử phi, hắn cũng sẽ coi nàng là thê tử duy nhất.
Thế nhưng, sau này dù có cưỡng cầu thế nào cũng không thể cưỡng cầu được. Tại sao lại như vậy?
Ông trời ban cho hắn thân phận tôn quý vô thượng, hắn có mọi thứ, nhưng thứ hắn thực sự mong muốn thì lại không bao giờ có được.
Ân Cửu Thanh thường xuyên nằm mơ. Hắn mơ thấy Thu Hà ôm hắn cười, nói với hắn: “Thái tử ca ca, lấy được chàng thật tốt.”
Hắn mơ thấy nàng e thẹn hôn hắn, ngượng nghịu nói: “Thái tử ca ca, ta thích chủ động.”
Hắn cũng mơ thấy nàng quỳ dưới chân hắn, rưng rưng nước mắt cầu xin hắn tha thứ: “Thái tử ca ca, ta sai rồi, đáng lẽ ta không nên quyến rũ chàng năm đó. Chàng tha cho ta đi, ta đã có người yêu rồi, ta mãi mãi không yêu chàng đâu.”
Tỉnh mộng, Ân Cửu Thanh ôm lấy con mèo đen nhỏ mà Thu Hà bỏ lại trong cung, bắt chước lời nói của người trong mộng: “Ta mãi mãi không yêu chàng đâu.”
“Bệ hạ, Liễu Thị lang đang đợi bên ngoài ạ.”
Ân Cửu Thanh sắp xếp lại mớ suy nghĩ: “Cho hắn vào.”
Nói đoạn, hắn đặt con mèo đen nhỏ lên bàn. Con mèo thò đầu ra ngó nghiêng khắp nơi, rồi đột nhiên nhảy xuống bàn bỏ chạy.
Liễu Triêu Minh vừa được thăng chức lên Hình Bộ Thị lang, đặc biệt đến tạ ơn. Thấy con mèo đen nhảy nhót, hắn không khỏi lên tiếng: “Bệ hạ, mèo không nên quá béo.”
Ân Cửu Thanh liếc nhìn con mèo, nói: “Nó đã lớn tuổi rồi, Trẫm không muốn ràng buộc nó nữa.”