Sếp Ngố Nhà Tôi
108
Sau này mới biết, hòn đảo này, không chỉ có chúng tôi.
Còn có khá nhiều cư dân.
Nhưng nhà nào nhà nấy đều trồng nho, ủ rượu vang.
Sếp nói đưa tôi đi uống rượu vang, tôi hí hửng đi cùng anh.
Sếp biết cách thưởng thức rượu, không giống tôi, chỉ biết: "Ngon, ngon thật, rất ngon."
Che mặt.
109
Lỡ uống say, sếp ôm tôi về.
Tôi vừa chạm giường, sếp đã đè lên, ánh mắt long lanh nhìn tôi: "Đồ ma men."
Tôi hừ một tiếng: "Em không chỉ là ma men, em còn là..."
Ngày hôm sau tỉnh dậy, sếp chống tay, cười tủm tỉm nhìn tôi.
"Ra là lúc em say rượu, anh lại có nhiều phúc lợi thế này à."
Tôi: "..."
Huhuhu, rượu tuy tốt, nhưng đừng tham lam.
110
Kết hôn nửa năm, tôi tắm xong bước ra, sếp vẫn đỏ mặt, rất ư là e thẹn.
Tôi trêu anh: "Ồ, không phải có người từng nói, dù em có không mảnh vải che thân, anh ta mà thèm quay đầu lại thì anh ta là đồ lưu manh sao?"
Sếp nghiêm túc nói: "Đó là ai thế? Chắc chắn không phải anh nói."
Tôi cười khẩy: "Đúng vậy ạ, heo nói."
111
Tôi hỏi sếp, rốt cuộc anh thích tôi từ lúc nào?
Sếp nói: "Cụ thể thì không nói rõ được, chắc là mưa dầm thấm lâu thôi."
Tôi mắt long lanh hỏi: "Vậy tại sao không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên ạ?" Ít nhất thì tôi đối với anh là yêu từ cái nhìn đầu tiên mà.
Sếp rất thành thật: "Cái này phải xem mặt."
Tôi mỉm cười đá bay anh.
112
Có hôm tôi xem TV, nhìn thấy câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt, kinh thiên động địa của nam nữ chính trong phim, tôi rất ngưỡng mộ.
Tôi nói: "Sếp, sao chuyện tình yêu của chúng ta cứ như nước lọc, nhạt nhẽo thế."
Sếp lườm tôi một cái: "Có biết nói chuyện không hả? Đó gọi là tình yêu bình dị, dài lâu."
Tình yêu bình dị, dài lâu, nghe lãng mạn hẳn lên.
113
Vì quen gọi sếp rồi, nên ở công ty, tôi toàn gọi là sếp sếp.
Sếp rất không hài lòng: "Lúc không có ai, em có thể gọi anh là chồng."
Sau đó, tôi lúc thì sếp, lúc thì chồng.
Một lần tiễn đối tác ra về, đầu óc tôi bị chập mạch, nói với sếp: "Chồng ơi, anh qua đây một chút."
Ánh mắt đối tác nhìn hai chúng tôi, đầy ẩn ý.
114
Một năm sau, tôi mang thai.
Sếp rất vui, nhưng vui chưa được một ngày, anh bắt đầu lo lắng.
Cũng không nói chuyện với tôi, buổi tối tôi thấy anh ở trong phòng sách tra tài liệu.
Lúc anh đi vệ sinh, tôi liếc nhìn tài liệu anh tra cứu.
"Mang thai mười tháng rất vất vả thì làm sao? Phụ nữ mang thai tâm trạng thất thường thì làm sao? Sinh con đau đến mức nào?"
Lúc đi ngủ buổi tối, sếp vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vợ ơi, hay là chúng ta đừng sinh đứa bé này nữa."
Tôi biết anh đang lo lắng cho tôi, nhưng tôi vẫn hỏi: "Tại sao ạ? Anh không thích trẻ con sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sếp rất bối rối: "Thích, nhưng anh sợ mất em hơn."
Nói rồi, không biết tự tưởng tượng ra cái gì, bắt đầu vẻ mặt đau buồn: "Không được, anh không thể mất em."
Đồ ngốc này.
115
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Người ta nói phụ nữ mang thai mười tháng như công chúa.
Tôi cảm thấy, mình giống Lão Phật Gia hơn.
Tôi muốn uống nước.
Sếp bật dậy như cá chép: "Để anh để anh, em đừng động đậy."
Bình thường anh làm việc vất vả, gần như đặt lưng là ngủ, nhưng từ khi tôi mang thai, chỉ cần hơi có động tĩnh, anh đều bật dậy trong một giây.
Tôi cúi người đi giày.
Anh lại lao tới như một mũi tên: "Để anh để anh."
Đường đường là một ông chủ, lại quỳ một nửa người đi giày cho tôi.
Ngay cả mẹ tôi cũng nhìn bố tôi đầy oán trách: "Nhìn con rể kìa, rồi nhìn lại ông đi."
Bố tôi: "..."
116
Mười tháng mang thai, tôi hạ sinh một bé gái đáng yêu.
Lúc mọi người đều đi xem em bé, chỉ có sếp vây quanh tôi.
Tôi hỏi anh: "Con thế nào rồi anh?"
Nước mắt sếp lưng tròng, giọng nói hơi khàn đi: "Vợ ơi, chúng ta không sinh nữa nhé."
Sau này mẹ tôi kể lại, lúc tôi ở trong phòng sinh, sếp ở ngoài đi đi lại lại đến mòn cả đế giày.
Trước đây tôi nghe nói nhiều bà vợ ở trong sinh con, chồng đều ung dung ở ngoài chơi game.
Tôi cười cười, rồi lại khóc.
Có một người đàn ông yêu mình như vậy, đời này đủ rồi.
117
Tôi hỏi sếp, nếu sau này cãi nhau, anh có chủ động xin lỗi tôi trước không?
Sếp im lặng một lát: "Vậy phải xem là chuyện gì?"
"Nhưng mà." Anh lại bổ sung một câu: "Nếu có thể, anh sẽ không cãi nhau với em."
Cứ như trước đây anh chưa từng mắng tôi vậy.
Lúc tôi làm trợ lý cho anh, ngày nào cũng bị anh mắng té tát.
Anh nói: "Bây giờ khác rồi, bây giờ em có thể 'mượn oai hùm', lỡ không vui một cái, ôm con về nhà mẹ đẻ, thế chẳng phải anh mất cả chì lẫn chài sao."
Tôi một đầu đầy vạch đen.
Câu này dùng như vậy sao?
118
Tôi và sếp đứng ngoài ban công ngắm sao.
Sếp hỏi tôi: "Việc đúng đắn nhất em từng làm trong đời là gì?"
Tôi lí nhí nói: "Chắc là lúc ứng tuyển, có hai công ty cùng nhận em, nhưng em đã chọn công ty của anh."
Sếp nắm tay tôi, hôn nhẹ: "Vậy em có biết việc đúng đắn nhất anh từng làm là gì không?"
Nói thừa, đương nhiên là cưới tôi làm vợ rồi.
Anh lắc đầu: "Việc đúng đắn nhất anh từng làm là, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, ưu tú, như vậy mới có đủ năng lực bảo vệ em và con."
Thôi được rồi, tôi không bằng anh.
Lời tỏ tình này, nói cũng quá cao cấp rồi.
Nhưng mà, tôi rất thích nghe.
Những năm tháng còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Gặp được anh, em thật sự rất vui.
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com