Trì Chiêu chống một tay lên bàn làm việc, tay kia không ngừng lật xem báo cáo tài chính quý này, ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn.
Tôi đứng cách anh không xa, cung kính mà lén nuốt nước miếng vì nhan sắc của anh.
Trì Chiêu mặc bộ âu phục đắt tiền được may đo thủ công, ngũ quan sắc sảo sâu thẳm, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, toàn thân toát ra khí chất cao quý lạnh lùng.
Trong nguyên tác, tác giả không miêu tả nhiều về Trì Chiêu, hơn nữa khi đó tôi chỉ nóng lòng hóng chuyện yêu hận tình thù của nam nữ chính, những đoạn có Trì Chiêu tôi toàn lướt qua.
Quất Tử
Anh ấy phơi nắng tôi ở đây một lúc lâu, đúng lúc tôi đang nghĩ trưa nay ăn gì thì cuối cùng Trì Chiêu cũng mở miệng.
"Pha cho tôi ly cà phê."
"Vâng, Tổng giám đốc Trì."
Tôi nhanh chóng ra ngoài pha một ly cà phê nóng hổi, lúc tôi bưng cà phê vào, Trì Chiêu theo phản xạ đan hai tay lại che chắn vùng yếu hại, biểu cảm có phần căng thẳng.
Khóe miệng tôi giật giật — nguyên chủ chắc chắn đã để lại bóng ma tâm lý cho anh ta rồi.
Khi tôi đặt ly cà phê trước mặt anh một cách vững vàng, Trì Chiêu ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt có phần nghi hoặc.
Tôi đối diện ánh mắt anh, nở một nụ cười chuyên nghiệp. Mí mắt Trì Chiêu giật giật, anh phất tay ra hiệu cho tôi ra ngoài.
Tôi nhàm chán ngồi ở chỗ làm chơi trò dò mìn, thì ra công việc của nguyên chủ thật sự chỉ là mỗi ngày pha cà phê cho Trì Chiêu.
Tôi nhìn đồng hồ treo tường, âm thầm đếm ngược từng phút cuối cùng.
Đúng giờ, tôi cầm túi chuẩn bị tan làm thì bị một thư ký khác của Kỳ Chiêu – Chung Thiến Thiến – gọi lại: "Tịch Hạ, cô đi đâu vậy?"
Tôi quay đầu nhìn cô ta, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: "Tan làm chứ đâu."
Chung Thiến Thiến không thể tin nổi: "Tan làm đúng giờ luôn á, cô gan vậy...?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếp trước hiếm có khi nào tan làm đúng giờ, nên đã xuyên đến thế giới này rồi thì tôi nhất định phải đúng giờ tan ca!
Dù có là Chúa đến cũng không cản nổi tôi!
Tôi cười khẽ, còn nháy mắt đưa tình một cái: "Quyền lợi do Luật lao động ban cho."
Tôi xoay người rời đi, chẳng để lại một gợn mây.
Về nhà tắm rửa xong, tôi kéo mái tóc còn ẩm bắt đầu lục lọi tìm những thứ có thể giúp tôi hiểu rõ cuộc sống của nguyên chủ.
Không phụ công sức lục tung cả phòng, ở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường, tôi tìm được quyển nhật ký của nguyên chủ.
Tôi lật vài trang, cảm thấy gọi là "nhật ký" cũng hơi gượng ép, vì chẳng có ghi ngày tháng gì cả, giống như nghĩ gì viết nấy, kiểu như cảm xúc chợt đến thì ghi lại vài dòng.
Tôi lại lật thêm vài trang nữa, thái dương chợt giật giật, không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Mẹ nó, tôi cố tình hắt cà phê vào quần thằng sếp ngu đó đấy, đáng đời!"
"Cái công việc ngu ngốc này tôi chịu không nổi một ngày nữa, oán khí tôi bây giờ còn sâu hơn cả ma quỷ."
Thì ra nguyên chủ làm vậy là cố ý! Tôi cười ngặt nghẽo rồi tiếp tục lật trang.
"Lần này tôi dùng nước sôi, thằng sếp não tàn bị bỏng rồi, chẳng lẽ vẫn không đuổi tôi à? Thì ra tổng tài thật sự là người có thể nhẫn nhịn những điều mà người thường không thể!"
Nhưng khi tôi nhìn thấy nội dung ở trang tiếp theo, mắt tối sầm lại, mồ hôi lạnh lấm tấm tụ lại thành giọt, chảy dọc sống lưng.
"Cái ông thầy bói đó không phải nói rằng cơ thể tôi sẽ bị nữ xuyên không chiếm lấy sao? Như vậy tôi có thể quay lại thế giới ban đầu rồi, sao con nhỏ kia vẫn chưa đến? Tôi tốn bao nhiêu tiền, chẳng lẽ tên thầy bói đó là đồ lừa đảo à!"
Nguyên chủ cũng là người xuyên không!
Mà tôi thì vẫn chưa hoàn toàn kế thừa ký ức của cô ấy, nghĩ tới thôi cũng muốn khóc rồi.