Tôi cau mày hỏi hắn: "Sao anh biết tôi không phải là Tống Tịch Hạ, mà là Tần Tuyết?"
Trì Chiêu bật cười, giọng điệu nửa thật nửa đùa: "Chỉ có em mới pha được cà phê dở đến mức đó, thật sự khó mà không nhận ra là tay nghề của em."
Tôi trợn trắng mắt. Nói tôi pha cà phê dở, vậy mà kiếp trước ngày nào cũng bắt tôi pha là sao?
"Không thì em nghĩ vì sao tôi lại để em pha cà phê liên tục suốt cả tháng?" Hắn cảm thán, "Tôi chỉ là nhớ cái vị cà phê khó uống c.h.ế.t người của em thôi."
"Tổng giám đốc Trì, sao anh lại..." Tôi suy nghĩ một chút, đổi cách nói, "chết vậy?"
Trì Chiêu liếc tôi một cái, cười lạnh: "Bị người ta nguyền rủa, chịu báo ứng, tức c.h.ế.t đấy."
Tôi gật đầu theo bản năng, nhưng lòng lại nảy lên một cơn lạnh run. Nếu nói người từng rủa Trì Chiêu dữ dội nhất kiếp trước, e là chẳng ai qua mặt tôi.
Không lẽ Trì Chiêu thật sự bị tôi rủa mà chết?
Đúng lúc tôi đang tròn mắt suy nghĩ miên man, giọng nói trầm thấp của Trì Chiêu cắt ngang:
"Cái cuốn tiểu thuyết rác rưởi đó, nhân vật chú của nam chính lại trùng tên với tên sếp ngu ngốc của tôi – Trì Chiêu. Đám tư bản bóc lột như Trì Chiêu đáng lý phải biến khỏi trái đất. Ngày nào cũng bắt tôi tăng ca, hắn không tan làm thì tôi cũng không được tan làm. Mỗi lần thấy hắn là tôi chỉ muốn đạp thẳng vào cái m.ô.n.g bị trĩ của hắn. Chờ kiếm đủ khoản cuối cùng, tôi thề sẽ cho hắn bay màu khỏi địa cầu."
Tôi trợn tròn mắt, nín thở không dám thở mạnh.
Đây... chẳng phải là bình luận dài tôi để lại dưới truyện trước khi c.h.ế.t sao?
Quất Tử
Nói xong, hắn im lặng vài giây rồi cười tức giận: "Ngay cả chuyện tôi bị trĩ mà em cũng phải đem ra kể à?"
Tôi càng nghĩ càng thấy sai sai. Làm sao hắn biết được?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo: chuyện này không đơn giản chút nào!
Tôi đột ngột quay người túm lấy cổ áo hắn, đè thẳng hắn xuống ghế. Trì Chiêu bị hù sợ, theo phản xạ ngửa ra sau, "cốc" một tiếng, đầu đập vào lưng ghế.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Sao anh biết? Tôi c.h.ế.t rồi mà còn lục điện thoại tôi hả?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ bị ánh mắt muốn đồng quy vu tận của tôi dọa sợ, hắn lắp bắp: "Tôi là... 'Tiểu Tiểu không ăn ngò'."
Tôi nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong đầu. Hai giây sau tôi sững người.
"'Tiểu Tiểu không ăn ngò'" không phải là đại gia top 1 thường xuyên tặng tiền cho truyện tổng tài bá đạo này sao??
Người đàn ông cấm dục đến mức cài nút áo tận cổ ngoài đời... lại là fan não tàn mê mẩn tiểu thuyết tổng tài bá đạo ư?
Giờ người ta chuộng cái kiểu nhân cách đối lập thế này à?
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, một cảnh tượng chợt lóe trong đầu.
Tôi nhớ lần đầu nhân vật Tống Tịch Hạ – một vai quần chúng xuất hiện, tác giả có nói trong phần "Tác giả có lời": "Để cảm ơn nhà tài trợ hào phóng 'Tiểu Tiểu không ăn ngò', theo yêu cầu của anh ấy mình đã thêm nhân vật Tống Tịch Hạ~ nghe nói cảm hứng từ nhân vật này là thư ký của 'Tiểu Tiểu không ăn ngò' đó hahaha~"
Lúc đó tôi còn nghĩ cô thư ký kia thật xui xẻo, bị sếp bóc lột ngoài đời chưa đủ, còn bị hắn viết vào truyện để tiếp tục bị bóc lột.
Ai ngờ... con xui xẻo đó lại chính là tôi!
Tôi giận quá, bập bập đ.ấ.m hắn hai cú: "Anh mẹ nó còn cho tôi vô truyện để tiếp tục làm việc cho anh hả?!"
Cảm xúc tôi quá mạnh, không nhịn được tát cho hắn một cái thật vang.
"Bốp" một tiếng, không khí trong xe như đóng băng.
Trì Chiêu bị đánh sững người, rít lên một hơi lạnh. Lòng bàn tay tôi cũng bắt đầu đau rát, nhắc tôi biết cái tát vừa rồi mạnh đến mức nào. Tôi cố nén cơn hoảng hốt, hừ nhẹ một tiếng, buông tay ngồi trở lại chỗ cũ.
Trì Chiêu chắc là chưa hiểu tôi tức cái gì, mím môi nói: "Em... bình tĩnh chút đi."
Tôi liếc hắn một cái, bản thân đã ở mép bùng nổ, chỉ muốn đập cho Trì Chiêu một trận.
Đúng lúc tôi chuẩn bị mở cửa xuống xe bỏ hắn lại, cửa kính ghế lái bị gõ hai cái.
Tôi và Trì Chiêu cùng nhìn về phía cửa sổ, kính xe từ từ hạ xuống — lộ ra một gương mặt quen thuộc, tuấn tú.
Nam chính xuất hiện rồi!