Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 3



Tôi cứ tưởng cô ta quên mất ngày mai là gì.

"Sếp, mai là mùng Một tháng Năm, nghỉ lễ mà."

Cô ta thản nhiên tiếp lời:

"Tôi biết."

Có nhầm không vậy???

Ngày mai tôi có hẹn ăn tối với một cô nàng xinh đẹp rồi!

Tôi đây, ngoài mê tiền còn mê sắc.

Người ta gọi tôi một tiếng anh trai ngọt sớt, tôi nỡ lòng nào cho cô ấy leo cây?

Tôi vùng vẫy lần cuối:

"Sếp, tôi có thể… không đi được không?"

Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi một cái, giọng dịu dàng nhưng đầy tàn nhẫn:

"Không thể, trừ khi cậu muốn nghỉ việc."

Báo thù! Đây tuyệt đối là báo thù!

Con đàn bà nhỏ nhen, thù dai, đáng ghét!

Tôi tức điên, đạp ga chạy như bay.

Suốt quãng đường, tôi cố nhịn không mở miệng nói chuyện, cô ta cũng làm như không thấy.

Đến cổng công ty.

Cô ta vẫn ngồi yên, không xuống xe.

Lông mày nhíu chặt, mặt lúc xanh lúc trắng.

"..."

Cái quái gì đây?

"Tiêu rồi, tôi quên mất sếp bị say xe."

Giọng cô ta cứng ngắc:

"Thư ký Thẩm, suốt chặng đường 15 phút, cậu vượt xe 10 lần, chèn xe 8 lần, chửi người 6 lần. Cậu mắc chứng tức giận khi lái xe à?"

"Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người khác chứ. Ngồi ghế phụ của cậu chẳng khác nào đánh cược mạng sống. Tôi khuyên cậu từ nay đừng lái xe nữa."

"..."

Tôi khuyên cô từ nay đừng mở miệng nữa.

Đến văn phòng.

Tôi bắt đầu sắp xếp tài liệu cho chuyến công tác ngày mai.

Bỗng điện thoại rung lên.

Là tin nhắn của cô gái xinh đẹp kia.

"Mai anh định mấy giờ ra ngoài? Em qua đón anh nhé?"

Tôi đầy tội lỗi, nhắn lại:

"Không cần đâu, anh có chuyến công tác đột xuất, hẹn em dịp khác nhé. Xin lỗi nha."

Cô ấy im lặng vài giây, sau đó vui vẻ chấp nhận:

"Không sao đâu, em đợi anh rảnh nhé. Đi công tác giữ gìn sức khỏe, chúc anh thuận buồm xuôi gió!"

Cô ấy ngoan ngoãn, dịu dàng đến mức tôi muốn khóc chết.

Nhìn đống tài liệu trước mặt, tôi càng sắp xếp càng bực mình.

Sếp không có trong văn phòng.

Thế là tôi cầm điện thoại lên, bắt đầu phát điên.

Tôi quay video, liệt kê từng món đồ trong văn phòng của cô ta.

Từ chiếc ô cô ta hay dùng, cái bát cô ta ăn cơm, đến tấm thảm thủ công nhập ở Ý dưới chân.

Từ chiếc sofa da thật cô ta ngồi, đến bàn chải đánh răng trong nhà vệ sinh của cô ta.

Và viết caption:

"Tan làm bán sạch đống này, lấy tiền gọi 18 hot girl."

Quay xong, tôi tiện tay đăng lên một nền tảng video ngắn.

Kết quả…

Nửa đêm trước khi đi ngủ, tôi theo thói quen mở app xem thử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thông báo 99+.

Ngoài dự đoán, video của tôi cháy thật rồi.

Bình luận hot nhất:

"Cậu có bệnh à? Sao không bán luôn cả tôi đi? Có gì mà còn do dự vậy?"

Tôi run b.ắ.n cả người.

Giọng điệu này…

Toang.

Bình luận bên dưới thì cười lăn cười bò:

"Chào mừng đến với hiện trường lật xe."

"Lần đầu tiên thấy chơi meme mà bị chính chủ bắt tại trận."

"Tác giả: Ngày mai đi làm bước nhầm chân trái = bị đuổi."

"Văn phòng này giàu nứt vách! Tôi bỏ 9 tệ 9 lên giỏ hàng nhỏ, không đùa đâu."

"Sếp: Văn phòng này là của cậu chắc mà cậu dám bán?"

"Sếp: Tốt nhất tối nay cậu ngủ một mắt đứng gác, một mắt cảnh giới đi."

"Xem kìa, sếp cậu quan tâm cậu ghê, còn hỏi cậu có bệnh không kìa."

"Tài năng hiếm có, đã add friend, nhớ từ chối hộ tôi nha."

"Ai mà đi bán cả bàn chải đánh răng cũ thế? Quá đáng vừa thôi."

"Lông bàn chải bị xù rồi, tôi đề nghị tặng thẳng cho tôi."

Tôi nuốt nước bọt, nhìn lại nickname của mình trên nền tảng:

"Sếp tôi là đồ đại ngốc."

Một dự cảm cực kỳ không lành dâng lên trong lòng…

Không thể nào… chắc không trùng hợp đến thế đâu?

Tôi nhớ rõ ràng sếp không chơi cái app này mà.

Bấm vào trang cá nhân của bình luận hot nhất, chẳng có gì cả, trống trơn.

Chỉ có mỗi thông tin IP đang ở cùng thành phố với tôi.

Tôi thở phào.

Hú hồn…

Nhưng đúng lúc đó…

[Tin nhắn từ danh bạ điện thoại.]

Sếp: "Thư ký Thẩm, phiền cậu mai lên công ty giải thích giúp tôi cái nickname của cậu."

Tôi: "......"

Thôi xong.

Cô ta thà bảo tôi giải thích xem tại sao không bán luôn cả cô ta, tôi còn có thể ngẩng cao đầu nói:

"Vì tôi thực sự đã bán rồi!"

….

Việc cấp bách nhất bây giờ là suy nghĩ xem

Ngày mai bước chân nào trước thì ít bị đuổi hơn.

Như mọi người thấy, sếp tôi có một cái miệng rất "gợi đòn".

Nó đến mức ngay cả con ch.ó đi ngang qua cũng bị cô ta chửi một trận.

Cô ta là Tổng Giám đốc Tập đoàn Kỷ thị, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Kỷ.

Ngoài nhan sắc đẹp, dáng chuẩn và biết đầu thai, thì không có lấy một ưu điểm nào.

Truyền thông Giang Thị đã từng dùng tám chữ để đánh giá về cô ta:

"Lưu manh thương giới, phòng thủ vô ích."

Cuộc chiến thương trường của người khác: Lạnh lùng, tàn nhẫn, không ngại luật pháp.

Cuộc chiến thương trường của Kỷ Thanh Thanh: Vô liêm sỉ, vô giáo dục, không biết điều.

Ví dụ cụ thể nhất:

Nhân viên của Tập đoàn Tống thị phạm sai lầm, đắc tội khách hàng, bị bêu lên hot search.

Kỷ thị ngư ông đắc lợi.