"Lăng Dư Trần?" Nhậm Hi Nhiêu gọi hắn.
Lăng Dư Trần quay đầu lại, nhìn Nhậm Hi Nhiêu.
"Đến đây xếp hàng đi!" Nhậm Hi Nhiêu nói.
Lăng Dư Trần mấp máy môi, không những không tiến lên mà còn lùi lại hai bước.
"Tôi không đi..."
Hắn siết chặt hai tay, nói khẽ: "Tôi không muốn chơi cái này."
Nhậm Hi Nhiêu nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy có gì đó không ổn, khẽ nhíu mày: "Lăng Dư Trần, anh đừng nghĩ nhiều, cứ đến đây trước đã."
Lăng Dư Trần lắc đầu: "Tôi không qua đó, qua đó tôi sẽ chết."
"Mấy lần trước, chúng ta không phải đều an toàn vượt qua rồi sao?" Cảm giác bất an trong lòng Nhậm Hi Nhiêu càng mạnh mẽ, cô cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng, "Anh tin tôi đi, lần này chúng ta nhất định cũng sẽ an toàn vượt qua."
Giọng nói của cô có sức thuyết phục rất lớn, cộng thêm ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt của Lăng Dư Trần dần dần thả lỏng hơn một chút.
"Thật không?" Hắn do dự hỏi.
Nhậm Hi Nhiêu gật đầu.
Lăng Dư Trần thở ra một hơi thật sâu.
Cuối cùng hắn cũng nhấc chân, đi về phía Nhậm Hi Nhiêu.
Nhậm Hi Nhiêu còn chưa kịp vui mừng, bỗng trừng lớn mắt: "Cẩn thận—"
Bùm!
Lăng Dư Trần như một con diều đứt dây, bị hất văng ra ngoài.
Chiếc lan can đã bị tông nhiều lần cuối cùng cũng bị gãy, chiếc xe đụng lao ra khỏi rào chắn, tông thẳng vào người Lăng Dư Trần.
Hắn ngã mạnh xuống đất, sau gáy truyền đến một cơn đau dữ dội, khiến mắt hắn tối sầm lại.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một vật nặng đè lên hai chân, sau cơn đau dữ dội thì không còn ý thức nữa...
Chiếc xe đụng dừng lại khẩn cấp.
Một vũng m.á.u lớn đã chảy ra từ dưới người Lăng Dư Trần.
Nhậm Hi Nhiêu bịt miệng lại.
Nữ nhân viên bình tĩnh kéo chiếc xe đụng ra khỏi người Lăng Dư Trần, nói với những người đang xếp hàng: "Khu vực xe đụng cần được kiểm tra, tạm thời ngừng hoạt động."
Mọi người nghe vậy, chẳng lấy làm lạ mà đi xuống cầu thang.
Một người đi ngang qua Hạ Thiên Ca và họ, lẩm bẩm: "Lại phải kiểm tra rồi."
Có vẻ việc lan can bị gãy và người bị đè c.h.ế.t là chuyện thường xuyên xảy ra.
Hạ Thiên Ca nhanh chóng đi đến trước mặt Lăng Dư Trần, ngồi xuống kiểm tra tình trạng của hắn.
"Anh ấy..."
Nhậm Hi Nhiêu đi tới, khẽ hỏi.
Hạ Thiên Ca ngẩng mặt lên nhìn cô ấy, lắc đầu.
Nhậm Hi Nhiêu dời ánh mắt đi.
"Đi thôi." Tần Phong Hữu đi tới, kéo Hạ Thiên Ca đứng dậy, "Nữ nhân viên vừa nói rằng, để không làm mất thời gian của chúng ta, mặc dù chúng ta không tham gia nhưng vẫn đồng ý đóng dấu cho chúng ta."
"Vậy là chúng ta coi như đã vượt qua được trò này rồi?" Triệu Hoan yếu ớt nói, "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Tần Phong Hữu nhìn cơ sở vật chất cao vút trước mặt, nheo mắt: "Tháp rơi tự do."
Mọi người nghe thấy cái tên trò chơi rợn người này, tim bỗng chùng xuống.
Trò chơi trên mặt đất, họ còn có cơ hội chạy trốn, còn trò chơi trên cao thì họ chạy đi đâu?
Ngay cả Nhậm Hi Nhiêu, người đang không ngừng tự trấn an mình, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Bạch Cửu, người luôn đi theo sau họ mà không nói gì, càng sợ hãi run rẩy.
Nhưng họ biết phản đối cũng vô ích, bởi vì Lăng Dư Trần là ví dụ tốt nhất.
"Anh phải có cách đúng không?" Hạ Thiên Ca đi ở phía trước, khẽ hỏi Tần Phong Hữu.
Tần Phong Hữu cười như không cười nhìn cô: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Nếu anh không có cách, chắc chắn sẽ không nói ra một cách thoải mái như vậy, đi đến tháp rơi tự do." Hạ Thiên Ca nói với vẻ mặt bình tĩnh, "Dù sao khi đã lên tháp rơi tự do rồi, thì không phải là chúng ta muốn thoát là thoát được."
"Ừ, có lý." Tần Phong Hữu tỏ vẻ đồng tình với phân tích của cô, nhưng ngay sau đó lại chuyển giọng, "Nhưng, anh thực sự không có sự chuẩn bị nào."
Hạ Thiên Ca: ?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Thiên Ca, Tần Phong Hữu nở nụ cười trêu chọc.
Họ đi đến trước tháp rơi tự do, thấy trên bảng thông báo còn treo bảng giới thiệu, nói rằng đây là tháp rơi tự do lớn nhất và kích thích nhất trong thành phố, cao đến tận ba mươi tầng.
[Cái này kích thích quá!]
[Lần trước tôi đi tháp rơi tự do, suýt nữa hồn bay phách lạc!]
[Ba mươi tầng, nếu rơi xuống, chắc chắn cũng rất kích thích nhỉ?]
Mọi người nhìn thấy ba mươi tầng, đều im lặng.
"Lên thôi." Tần Phong Hữu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tháp rơi tự do không có ai xếp hàng. Khi họ đi lên, nhìn thấy những vệt đỏ sẫm lớn trên ghế ngồi, đều không khỏi kinh hồn bạt vía.
Tần Phong Hữu lại tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn đi vòng quanh tháp rơi tự do một vòng.
Hạ Thiên Ca tò mò đi theo, thấy anh đứng trước sợi cáp, vẻ mặt trầm ngâm suy tư.
"Sợi cáp này có vấn đề gì à?" Hạ Thiên Ca hỏi.
Tần Phong Hữu không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Em nghĩ nếu tàu lượn siêu tốc gặp sự cố, nơi nào có khả năng xảy ra vấn đề nhất?"
Hạ Thiên Ca suy nghĩ một chút: "Chắc là sợi cáp, hoặc là dây an toàn. Nhưng đây không phải là tàu lượn siêu tốc, nó không bị lật. Dù dây an toàn có lỏng, cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện."
Nhưng nếu sợi cáp bị đứt, tháp rơi tự do sẽ rơi xuống, tất cả họ đều sẽ c.h.ế.t trên đó.
"Nhưng tôi nhớ lần đầu tiên vào phó bản, nghe người ta nói rằng trong phó bản sẽ không có ván cờ chết, cũng không có chuyện tất cả mọi người đều c.h.ế.t cùng lúc." Hạ Thiên Ca nhớ rất rõ.
Tần Phong Hữu gật đầu: "Vì vậy, dù sợi cáp có đứt, cũng chưa chắc đã đứt hoàn toàn."
Hạ Thiên Ca chợt hiểu ra, thảo nào Tần Phong Hữu cứ nhìn chằm chằm vào sợi cáp.
Cô ngưỡng mộ hỏi: "Vậy anh đã tìm ra sợi cáp nào có vấn đề chưa?"
Tần Phong Hữu thu tay về, liếc nhìn cô một cái, phun ra một câu: "Chưa."
Hạ Thiên Ca: ...
[Vậy anh nhìn làm gì?]
[Có cảm giác khuôn mặt chị ấy đang co giật]
[Muốn đ.ấ.m người quá]
Cô thở một hơi thật sâu: "Vậy nãy giờ anh đang nhìn gì?"
"Anh thực sự muốn xem có chỗ nào bị hỏng không," Tần Phong Hữu bình tĩnh nói, "nhưng không thấy. Anh nghĩ phải đợi lên trên mới biết được."
Hạ Thiên Ca: "...Nhưng đợi lên trên thì đã quá muộn rồi."
"Cũng đúng." Tần Phong Hữu thong thả nói, "Vậy nên vẫn phải tìm cách trước khi lên."
Hạ Thiên Ca nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, mắt sáng lên: "Vậy có cách rồi à?"
Tần Phong Hữu: "Chưa."
Hạ Thiên Ca siết chặt nắm đấm.
Cô cảm thấy mình hơi muốn đ.ấ.m người.
Thấy Hạ Thiên Ca lộ ra ánh mắt nguy hiểm, Tần Phong Hữu từ bỏ ý định trêu chọc cô, khẽ ho một tiếng: "Mặc dù anh không có cách, nhưng em có."
"Tôi?" Hạ Thiên Ca sững sờ.
"Ừ, em có phải quên rồi không, em có bút Thần." Tần Phong Hữu nói, "Bút thần của em có thể biến thành bất kỳ hình dạng nào. Chỉ cần em biến nó thành một sợi dây, buộc chặt sợi cáp là được."
"Cái này... được không?" Hạ Thiên Ca lấy bút Thần ra, bóp bóp ngòi bút nghi ngờ nói, "Đây là tháp rơi tự do, nặng hàng trăm cân, anh chắc là nó chịu được không?"
"Không thử sao biết?" Tần Phong Hữu nói một cách nhẹ nhàng, có vẻ không hề lo lắng.
Hạ Thiên Ca nhìn Tần Phong Hữu như vậy, lòng cũng cảm thấy an tâm hơn.
Tần Phong Hữu có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều, vì anh không lo lắng chút nào, nên chắc chắn là có cách.
Nghĩ vậy, cô cũng yên tâm, buộc bút Thần vào sợi cáp.
Cây bút này quả nhiên rất kỳ diệu, sau khi chạm vào sợi cáp, nó tự động kéo dài thành một sợi dây mỏng theo ý muốn của Hạ Thiên Ca, buộc chặt sợi cáp.
Hạ Thiên Ca lại một lần nữa cảm thán sự kỳ diệu của đạo cụ đặc biệt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bút Thần: "Mày cố gắng lên nhé, khi kết thúc, tao sẽ đến đón mày."
Nghe giọng nói dỗ dành như dỗ trẻ con của cô, khóe môi Tần Phong Hữu khẽ nhếch lên.
[Cô ấy thật dịu dàng, dịu dàng với cả một món đồ!]
[Tôi cũng muốn được cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve, nói chuyện dịu dàng như vậy!]
[Lại một ngày nữa ghen tị với Tần Phong Hữu]
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống.
Chưa đầy mấy giây, Nhậm Hi Nhiêu và Bạch Cửu cũng đi tới, ngồi bên cạnh họ.
Có vẻ họ không dám ngồi một mình.
Hồ Tụng cũng đỡ Triệu Hoan ngồi xuống, rồi ngồi bên cạnh cô ấy.
"Sợ không?" Hồ Tụng hỏi Triệu Hoan.
Sắc mặt Triệu Hoan tái nhợt, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, liếc nhìn hắn: "Mạng của tôi dù sao cũng là nhặt lại được, còn gì mà phải sợ?"
"Em đừng nói bậy!" Hồ Tụng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu! Nếu chút nữa có rơi xuống, anh sẽ làm đệm thịt cho em!"
Triệu Hoan bật cười, nụ cười nở trên khuôn mặt tái nhợt của cô khiến Hồ Tụng ngây ngẩn cả người: "Ở trên cao như vậy, dù anh có làm đệm thịt, chúng ta cũng sẽ c.h.ế.t chắc."
"Vậy, vậy anh..."
Hắn nhất thời cuống lên không nói nên lời, trán bị Triệu Hoan nhẹ nhàng chạm vào một cái.
Bàn tay lạnh lẽo của cô và mùi hương thoang thoảng trên cổ tay chạm vào trán, khiến Hồ Tụng ngây người.
"Đồ ngốc."
Lời nói của cô mang theo nụ cười, trong mắt Hồ Tụng như những vì sao lấp lánh.
Hắn cảm thấy trong lòng như có pháo hoa nổ tung, đầu óc trống rỗng, đến cả lúc tháp rơi tự do bắt đầu khởi động cũng không nhận ra.
Tháp rơi tự do bắt đầu từ từ đi lên.