Show Thực Tế Kinh Dị: Khán Giả Toàn Cầu Xem Tôi Chiều Hư Đại Lão

Chương 235: Tòa nhà đẫm máu: Chúng ta căn bản không ở trong bản



Người đàn ông "xoạt" một tiếng đứng bật dậy.

"Người đâu?"

Anh ta hai tay túm lấy màn hình, nhưng trong cả bốn chiếc camera, đều không có bóng dáng hai người.

"Không thể nào, sân thượng này căn bản không có lối đi nào khác, họ không thể đi ra ngoài được!" Người đàn ông nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên tháo tai nghe ra, nhấn nút gọi.

"Các người lên sân thượng xem có chuyện gì!"

Bên trong truyền đến một giọng nói oan ức: "Đại ca, không phải anh nói bên trong có bom, bảo chúng tôi sau khi đuổi họ lên sân thượng thì chạy nhanh sao? Chúng tôi đã ra ngoài rồi!"

Người đàn ông: ...

Bom cái con khỉ, b.o.m đã bị tháo rồi!

Anh ta hít một hơi thật sâu: "Quên đi, tôi tự đi!"

Anh ta lại liếc nhìn màn hình trống không, sải bước rời khỏi căn nhà.

Cánh cửa sân thượng "rầm" một tiếng bị đẩy ra.

Người đàn ông bước nhanh vào sân thượng.

Sân thượng trống rỗng.

Người đàn ông nhìn ngó khắp nơi, thấy quả thật không có ai, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Chẳng lẽ thật sự chạy mất rồi sao?

Không thể nào, vừa nãy khi anh ta đi lên, không hề gặp họ.

Chẳng lẽ... đây là kế điệu hổ ly sơn!

Người đàn ông giật mình, lập tức đi đến mép sân thượng nhìn xuống.

Anh ta vừa thò đầu ra, mặt đã bị một cú đá thật mạnh, lập tức hoa mắt chóng mặt, lùi lại lùi lại mấy bước, rồi một bóng người nhỏ bé thoăn thoắt từ dưới sân thượng leo lên.

"Cái đệm chân này cũng không tệ!"

Khóe môi Hạ Thiên Ca nhếch lên, một cú đá ngang trúng vào cổ người đàn ông.

Người đàn ông lập tức cảm thấy cổ như muốn gãy, đau đến nỗi trước mắt tối sầm, "rầm" một tiếng quỳ xuống đất, chiếc mũ cũng rơi xuống.

Khuôn mặt này trông có vẻ quen quen, Hạ Thiên Ca nhớ đã từng nhìn thấy trên bảng xếp hạng, hình như là một tiểu thịt tươi mới nổi, tên là Lục Ngôn Chi, đóng vài bộ web drama, nhờ vào khuôn mặt cũng không tệ này mà hot lên một chút.

"Phong Hữu, anh không sao chứ?" Hạ Thiên Ca ngẩng đầu nhìn Tần Phong Hữu vừa lên tới nơi.

Tần Phong Hữu bình thản phủi bụi trên người: "Cái này không làm khó được anh, chỉ là tay hơi đau thôi."

"Không sao, lát nữa bảo anh ta trả tiền thuốc men." Hạ Thiên Ca an ủi anh.

"Các người, các người---"

Lục Ngôn Chi kinh hãi đến nói lắp bắp: "Các người từ đâu ra thế!"

"Đương nhiên là ở dưới sân thượng rồi." Khóe môi Hạ Thiên Ca nở một nụ cười lạnh lùng, "Nếu không phải chúng tôi trốn đi, chỉ sợ đã sớm bị khói làm cho mê man rồi, vậy thì làm sao dụ được anh qua đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Các người vậy mà, vậy mà---"

Lục Ngôn Chi không nói nên lời.

"Tôi hỏi anh, anh là ai?" Hạ Thiên Ca một tay nắm lấy cánh tay anh ta, tay kia cầm con d.a.o nhỏ Tần Phong Hữu đưa lúc nãy, đặt vào vị trí động mạch ở cổ anh ta, "Những thứ này đều là do anh sắp đặt sao?"

Lục Ngôn Chi nghiến răng: "Tôi sẽ không nói gì cả, có giỏi thì cô g.i.ế.c tôi đi!"

"Giết anh?" Hạ Thiên Ca cười khẽ một tiếng, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, "Giết anh thì tôi có lợi gì? Hơn nữa trong bản không được g.i.ế.c người."

Ánh mắt Lục Ngôn Chi lóe lên, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì đã nghe thấy Hạ Thiên Ca lại lạnh lùng nói: "Nhưng, trong bản chắc không nói không được từ từ hành hạ người khác nhỉ?"

"Đúng là không có nói." Tần Phong Hữu bình tĩnh đáp lại.

Lục Ngôn Chi: ... Đôi nam nữ gian tà này!

Hạ Thiên Ca hơi cúi người, khóe môi mang theo một nụ cười lạnh nhạt, con d.a.o nhỏ trong tay từ từ lướt qua cổ anh ta: "Vậy tôi sẽ rạch cổ anh trước nhé, anh yên tâm, tôi cũng có chút hiểu biết về cấu tạo cơ thể người, tôi đảm bảo sẽ không g.i.ế.c c.h.ế.t anh ngay lập tức, chỉ để m.á.u anh từ từ chảy ra. Chỉ cần anh suy nghĩ nhanh một chút, vẫn còn kịp đi ra ngoài tìm bác sĩ..."

Nói rồi ngón tay cô đột nhiên dùng sức một chút.

Lục Ngôn Chi cảm thấy một cảm giác lạnh buốt lập tức áp sát cổ mình, sợ đến mức nhắm mắt lại hét lên: "Không được, các người không được ra tay!"

"Tại sao không được ra tay?" Hạ Thiên Ca dùng sức mạnh hơn.

Lục Ngôn Chi dường như cảm thấy cổ mình đã bị rạch ra, trong cơn sợ hãi, anh ta không suy nghĩ mà hét lên: "Bởi vì các người làm tôi bị thương, là phải ngồi tù!"

"Ngồi tù?" Hạ Thiên Ca cười, "Trong bản c.h.ế.t người còn là chuyện thường, huống chi là làm bị thương. Anh có nói chuyện này ra ngoài, có ai tin không?"

"Tôi, tôi..." Lục Ngôn Chi dường như muốn nói gì đó, nhưng vì chuyện gì đó mà nuốt lại lời đã đến cuống họng.

Giây tiếp theo, Hạ Thiên Ca lại nói ra những lời anh ta muốn nói: "Bởi vì chúng ta bây giờ căn bản không ở trong bản, đúng không?"

Cơ thể Lục Ngôn Chi run lên dữ dội!

Anh ta không thể tin được ngẩng đầu: "Làm sao cô biết được?"

"Ồ~ Xem ra tôi đoán đúng thật rồi." Khóe môi Hạ Thiên Ca nhếch lên.

Tần Phong Hữu nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, trong mắt cũng hiện lên một tia cười.

Lục Ngôn Chi sững sờ vài giây, rồi phản ứng lại: "Cô lừa tôi?"

"Đừng nói lời khó nghe như vậy." Lưỡi d.a.o trong tay Hạ Thiên Ca thỉnh thoảng lại lướt nhẹ qua cổ anh ta, khiến anh ta toát mồ hôi lạnh, "Tôi chỉ là ở dưới lầu nghe thấy có một người gọi tôi là Hạ tiểu thư. Chúng tôi vừa mới vào, còn chưa nói được câu nào, làm sao cô ta biết tôi họ Hạ?"

Trán Lục Ngôn Chi đổ mồ hôi.

"Còn cách làm của họ, thay vì nói là muốn g.i.ế.c chúng tôi, thì giống như đang hù dọa chúng tôi hơn. Cuối cùng còn dụ chúng tôi đến đây, giống như tất cả mọi người ở đây, đều đang nghe theo sự chỉ huy." Ánh mắt Hạ Thiên Ca khẽ động, "Cho nên tôi nghĩ, những người ở đây, chắc đều nghe theo lời của một người. Người này còn báo trước cho họ, đợi chúng tôi ở đây."

Hạ Thiên Ca cúi đầu nhìn Lục Ngôn Chi mặt tái mét: "Nhưng ai sẽ biết chúng tôi vào bản vào lúc này chứ, trừ khi có người giăng bẫy, dùng tài xế đưa chúng tôi đến đây, khiến chúng tôi vào bản của chính anh ta."

Hạ Thiên Ca chỉ vào dưới sân thượng: "Tiếc là anh quá vội vàng, nếu không anh ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ còn có thể nhìn thấy chúng tôi đấy."

Đương nhiên còn một điểm quan trọng nhất, Hạ Thiên Ca không nói.

Đạo cụ đặc biệt của cô không thể dùng.

Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Hạ Thiên Ca nghi ngờ họ không ở trong bản.

Giọng nói lạnh lùng của cô, khiến Lục Ngôn Chi lạnh sống lưng: "Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, anh bày ra cái bản giả này, lừa chúng tôi đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì? Còn Lê Thước, anh ta bị các người đưa đi đâu rồi?"