Show Thực Tế Kinh Dị: Khán Giả Toàn Cầu Xem Tôi Chiều Hư Đại Lão

Chương 248: Búp bê ma Hanako: Bạn cần giấy không?



Tiếng cười nói vui vẻ của các nữ sinh vọng ra từ nhà vệ sinh.

Mọi người bước vào nhà vệ sinh, không hề gặp phải điều gì đáng sợ như tưởng tượng, điều này khiến ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Các nữ sinh chia thành từng nhóm nhỏ, vừa xếp hàng vào nhà vệ sinh, vừa kể những câu chuyện phiếm và tin đồn mới nhất.

Hạ Thiên Ca loáng thoáng nghe thấy hai chữ "Hanako", liền lập tức tiến lại gần hai nữ sinh đang trò chuyện.

"Cậu có biết truyền thuyết ở trường mình không? Nghe nói trường mình được xây lại trên nền một trường tiểu học cũ. Có một học sinh tiểu học tên là Hanako bị g.i.ế.c trong nhà vệ sinh nữ, sau đó linh hồn cô bé thường xuyên xuất hiện để g.i.ế.c người!"

"Tớ đương nhiên có nghe rồi. Tớ kể với mẹ, nhưng mẹ tớ không tin, cứ nói là chuyện nhảm nhí, rồi nhất quyết bắt tớ vào học ở trường này. Giờ tớ đi vệ sinh lúc nào cũng sợ hãi!"

"Tớ cũng vậy. Tớ còn nghe nói, chỉ cần gặp Hanako là sẽ c.h.ế.t rất thảm. Hình như có một lớp học sinh đã c.h.ế.t hết trong nhà vệ sinh!"

"Thôi thôi đừng nói nữa, chúng ta đi vệ sinh xong thì ra ngoài nhanh đi!"

Mấy nữ sinh càng nói càng sợ hãi, sau khi đi vệ sinh xong thì vội vã chạy ra ngoài.

Kiều Đình nghe mà mặt tái mét. Trước đó, cô đã đọc qua kịch bản, nhưng ỷ có người chống lưng nên không thèm học thuộc, định bụng đến lúc diễn thì cứ "123" cho qua, đằng nào cuối cùng cũng có người lồng tiếng. Giờ đây, cô vắt óc suy nghĩ xem kịch bản viết gì, nhưng càng sợ hãi và căng thẳng lại càng chẳng nhớ ra được gì.

Cô không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Bành Bình: "Cậu còn nhớ kịch bản viết, nếu gặp Hanako thì sẽ thế nào không?"

Bành Bình liếc nhìn cô ta một cái, rồi cúi đầu thì thầm: "Kịch bản nói, Hanako thật ra chỉ là một đứa trẻ rất cô đơn. Nếu cô bé tìm thấy cậu mà cậu không để ý đến, cậu sẽ bị cô bé giết."

"À, ra là vậy." Kiều Đình chợt hiểu ra. "Thế làm thế nào để không gặp Hanako?"

Trong lòng cô ta đang tính toán.

Dù sao cũng có nhiều người như vậy, chắc chỉ có một người gặp Hanako thôi. Chỉ cần không phải là cô ta thì được.

Bành Bình lắc đầu: "Cái này tớ không biết."

"Vô dụng thật đấy!" Kiều Đình bất mãn nói.

Cô ta đã quen mắng Bành Bình, đằng nào Bành Bình cũng như một cục cao su dai dẳng, đuổi thế nào cũng không đi.

Bành Bình cũng quen nhẫn nhịn, thậm chí còn hèn mọn nịnh nọt.

Quả nhiên, khi nghe cô ta mắng, Bành Bình chỉ khẽ chớp mắt vài cái, không hề phản ứng.

Kiều Đình cảm thấy như đ.ấ.m vào bông, thấy vô vị nên không thèm để ý đến Bành Bình nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh nữ đang ở ngay trước mắt.

Họ xếp hàng cuối cùng. Tiếng chuông đã vang lên, các nữ sinh khác đã rời đi hết, chỉ còn lại họ trong nhà vệ sinh nữ.

Kiều Đình giả vờ buộc dây giày, cố ý đi sau cùng.

Vân Tri Bạch, cậu con trai trong cặp song sinh, đi trước. Cậu mở một cánh cửa buồng vệ sinh, thử gọi một tiếng: "Hanako?"

Không có ai trả lời.

"Đứng ở cửa chắc không được đâu." Vương Manh nói. "Tôi nhớ trong kịch bản có viết, phải vào trong nhà vệ sinh mới có thể tình cờ gặp Hanako."

Còn điều kiện để gặp là gì thì họ vẫn chưa biết.

"Hay là cậu vào xem thử đi." Vương Manh nói, nhưng bản thân lại không nhúc nhích.

Hạ Thiên Ca liếc nhìn cô ta một cái.

Ánh mắt của chị Từ không biết từ bao giờ lại kém như vậy, tuyển người cũng không xem xét nhân phẩm.

Vân Phi Nguyệt nghe vậy, cau mày. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua Vương Manh, rồi nắm lấy cánh tay của em trai đang định bước vào, kéo cậu ra sau lưng mình: "Chị vào trước."

Chưa kịp để Vân Tri Bạch phản ứng, Vân Phi Nguyệt đã đóng cửa buồng vệ sinh lại.

Bên trong rất yên tĩnh.

"Chị, chị không sao chứ?" Vân Tri Bạch hỏi.

Giọng nói lạnh lùng của Vân Phi Nguyệt vọng ra từ bên trong: "Hiện tại thì không sao."

Vẻ mặt của mọi người rất phức tạp.

Vân Phi Nguyệt không gặp Hanako, đối với họ mà nói là thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng cũng lại căng thẳng, không biết trong những buồng vệ sinh khác có Hanako không.

Họ vừa sợ gặp Hanako, lại vừa mong sớm tìm ra cách thoát khỏi đây.

"Chúng ta mỗi người vào một buồng đi." Hạ Thiên Ca nói. "Đừng lãng phí thời gian nữa."

Hơn nữa, họ cứ đứng đây, Hanako chắc cũng sẽ không đến.

Hạ Thiên Ca vừa nói, vừa tùy tiện đẩy một cánh cửa buồng rồi bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhà vệ sinh của trường được dọn dẹp rất sạch sẽ, tỏa ra mùi nước khử trùng thoang thoảng, còn có cả móc treo túi và giá để giấy, nhìn là biết có nhân viên dọn dẹp chuyên nghiệp.

Hạ Thiên Ca đợi một lúc mà không thấy Hanako, ngược lại lại nghe thấy tiếng "xào xào xạc xạc" từ buồng bên cạnh, trong nhà vệ sinh không biết từ lúc nào đã vang lên một bản nhạc du dương.

Bản nhạc này dường như còn xen lẫn tiếng trống, "đùng đùng đùng", cộng thêm tiếng nước "róc rách", khiến người ta cảm thấy buồn đi vệ sinh.

Hạ Thiên Ca cũng cảm thấy hơi mắc, cô theo thói quen đưa tay lấy giấy, nhưng vừa kéo một cái, một tờ giấy mỏng chỉ bằng lòng bàn tay đã nhẹ nhàng bị kéo ra, cuộn giấy bên trong phát ra một tiếng "cộc" lớn, báo hiệu đã hết giấy.

Hạ Thiên Ca: ...

Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhỏ bằng lòng bàn tay và im lặng.

Bây giờ cô có ba lựa chọn: dùng tờ giấy này, xin giấy từ buồng bên cạnh, hoặc là nhịn.

Hạ Thiên Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn phương án thứ ba.

Cô mở khóa định ra ngoài, nhưng cửa lại không thể đẩy ra được!

Rõ ràng lúc nãy bước vào, cửa vẫn bình thường. Chẳng lẽ là Hanako gây ra?

Cô đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng "cộc cộc cộc" gõ từ buồng bên cạnh, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Bạn có giấy không?"

Hạ Thiên Ca định trả lời, nhưng lại khựng lại.

Cô nhớ rõ, lúc nãy ngoài mấy người họ ra, các nữ sinh khác đã rời khỏi nhà vệ sinh rồi.

Tất nhiên không loại trừ khả năng có người vẫn còn ở trong buồng.

Nhưng nếu cô nhớ không nhầm, người ở buồng bên cạnh cô là Vương Manh.

Giọng nói này không giống của Vương Manh, hơn nữa nếu là Vương Manh thì cô ta sẽ không nói chuyện khách sáo như vậy.

Hạ Thiên Ca dừng lại vài giây, rồi bình tĩnh nói: "Không có."

"Tớ cũng không có, lạ thật, sao nhà vệ sinh lại không có giấy nhỉ?" Cô gái có vẻ rất khó hiểu, đột nhiên lại vui mừng nói: "Ơ, khoan đã, trong hộp vẫn còn một tờ giấy, vừa hay chúng ta mỗi người một nửa đi!"

Giọng nói vui mừng này, nghe giả tạo vô cùng.

Hạ Thiên Ca: "... Không cần đâu."

"Sao lại không cần, bạn đi vệ sinh không cần giấy à?" Giọng cô gái đầy vẻ khó hiểu.

Hạ Thiên Ca bình tĩnh đáp: "Ừ, không cần."

Cô gái: ...

Nhân lúc cô gái đang ngỡ ngàng, Hạ Thiên Ca đã ngước lên nhìn độ cao của vách ngăn, rồi lùi lại, bước hai bước về phía trước, dùng sức đạp một cái, chỉ vài bước đã trèo ra khỏi cửa buồng.

Cô nhẹ nhàng đáp xuống sàn, rồi nhìn cánh cửa đang bị khóa.

Tay nắm cửa bị một cái chổi chặn lại từ bên ngoài, thảo nào cô không đẩy ra được.

Hai mắt Hạ Thiên Ca lạnh đi.

Cô cứ nghĩ chuyện này là do Hanako làm nên mới định nhanh chóng rời đi. Nhưng giờ xem ra, lại giống như do người làm...

Cô liếc nhìn cái chổi một lần nữa, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Mấy người đàn ông vẫn còn ở cửa.

Vương Manh đã ra ngoài, khi thấy Hạ Thiên Ca, trong mắt cô ta lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Hạ Thiên Ca không bỏ qua biểu cảm vừa rồi của cô ta.

Đôi mắt cô chùng xuống.

Xem ra, người nói chuyện trong buồng vừa rồi quả nhiên không phải là Vương Manh.

Nhưng cánh cửa bị chặn...

"Cô, cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Vương Manh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, không nhịn được hỏi.

Hạ Thiên Ca lạnh lùng nhìn cô ta: "Chúng ta không phải đã nói là đợi Hanako trong buồng sao, cô ra ngoài nhanh thật đấy, chẳng lẽ vừa vào đã ra rồi à?"

Cô hiếm khi dùng giọng điệu sắc bén như vậy để nói chuyện, Vương Manh bị khí thế của cô làm cho giật mình, trên mặt hiện lên vẻ chột dạ: "Tôi, tôi sợ không được à?"

"Vậy sao?" Hạ Thiên Ca lạnh nhạt nói. "Cô sợ thật, hay là có ý đồ khác?"

"Cô, cô đang nói gì vậy!" Ánh mắt Vương Manh lóe lên. "Có phải cô bị dọa sợ rồi không, nhưng cho dù bị dọa sợ cũng đâu cần trút giận lên người tôi?"

Vừa nói, vẻ mặt cô ta tủi thân vừa nhìn Tần Phong Hữu, mong Tần Phong Hữu sẽ đứng ra bênh vực mình.

Tần Phong Hữu nghe vậy, quả nhiên lên tiếng.