Show Thực Tế Kinh Dị: Khán Giả Toàn Cầu Xem Tôi Chiều Hư Đại Lão

Chương 302: Tối nay em có muốn sang phòng anh không?



Hồ Tụng nhìn Tần Phong Hữu: "Bây giờ tôi mới biết, những lời anh nói với tôi trong phòng bệnh hôm đó là có ý gì. Nếu tôi có thể sớm đề phòng Trần Khúc, thậm chí là đề phòng Sơn Lang, có lẽ Tiểu Hoan đã không gặp nguy hiểm như bây giờ..."

Giọng anh ta đầy sự hối hận, hai tay siết chặt, các khớp xương đều trắng bệch.

"Sơn Lang bây giờ, đã không còn là tổ chức mà tôi thề c.h.ế.t đi theo nữa."

Giọng anh ta khàn khàn: "Tôi đã nộp đơn xin rút khỏi Sơn Lang rồi."

Hạ Thiên Ca có chút kinh ngạc, nhưng lại thấy chuyện này là hợp tình hợp lý.

Dù sao thì một tổ chức mà mình toàn tâm tin tưởng, lại suýt chút nữa trở thành kẻ g.i.ế.c người yêu của mình, ai mà chịu nổi.

Hồ Tụng có thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, chứ không phải đi tìm người trong Sơn Lang để lấy trứng chọi đá, đối với một người vốn bốc đồng như Hồ Tụng, đã là rất tốt rồi.

Có thể thấy Hồ Tụng tuy bình thường hay hấp tấp, nhưng thực ra khi gặp chuyện lớn vẫn là một người cẩn thận.

Hạ Thiên Ca nhìn anh ta.

Anh ta có thể được Lãnh Thương Lang đích thân chiêu mộ vào Sơn Lang, chắc chắn phải có tài năng xuất chúng!

"Cũng không quá ngu ngốc." Tần Phong Hữu thản nhiên nói.

"Chỉ là những game sau này càng ngày càng nguy hiểm, nếu không có tổ chức, e là sẽ khó khăn hơn." Hồ Tụng nói, anh ta nhìn Tần Phong Hữu, "Anh có biết tổ chức nào khác không?"

Ánh mắt Tần Phong Hữu hơi sâu thẳm: "Anh vẫn muốn vào tổ chức?"

"Tôi cũng không muốn, nhưng tôi vẫn biết mình có mấy cân mấy lạng." Hồ Tụng cười khổ, "Tôi không mạnh như anh và Thiên Ca, có thể đơn độc chiến đấu, đặc biệt là lần tiếp theo, là lần thứ mười tôi vào game, lại phải vượt qua một cấp độ khó nữa, tôi sợ..."

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hoan: "Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ lỡ như sau này Tiểu Hoan tỉnh lại rồi vào game, tôi lại không có cách nào bảo vệ cô ấy nữa."

Cho nên ít nhất là trước khi Triệu Hoan tỉnh lại, anh ta phải cố gắng sống sót.

"Tôi cũng không rõ." Tần Phong Hữu nói, "Nhưng tôi có cách liên lạc với các tổ chức khác."

Mắt Hồ Tụng sáng lên.

"Nhưng anh hẳn phải rất rõ." Tần Phong Hữu nói tiếp, "Trên đời không có bữa trưa miễn phí, dù là tổ chức nào, muốn nhận được gì thì phải trả giá bằng cái đó."

"Tôi biết, nhưng chỉ cần không phải loại xem mạng người như cỏ rác như Sơn Lang, tôi đều có thể chấp nhận." Hồ Tụng nói.

Tần Phong Hữu nhìn anh ta, môi mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói: "Thông tin tôi sẽ gửi vào hòm thư của anh."

Hồ Tụng gật đầu.

Không ai nói thêm gì nữa, phòng bệnh chìm vào im lặng, chỉ có tiếng "tít tít" của máy móc vẫn vang lên từng nhịp.

Ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe, Hạ Thiên Ca mới nói: "Không ngờ Triệu Hoan lại muốn gia nhập Sơn Lang."

"Hầu hết những người từng vào game đều mong muốn nhận được sự che chở của tổ chức." Tần Phong Hữu dựa vào đệm mềm, sườn mặt lộ ra vài phần lạnh lùng, "Dù sao một mình vào game quá nguy hiểm, còn phải đề phòng xem có ai hại mình không. Tương đối mà nói, người trong tổ chức đáng tin hơn. Hơn nữa, trong tổ chức luôn có một số lão làng, kinh nghiệm của họ đối với người mới giống như cọng rơm cứu mạng."

"Vậy có những lão làng này, người mới có thể an toàn ra khỏi game không?" Hạ Thiên Ca nhìn anh.

"Một số lão làng sẽ sẵn lòng giúp đỡ người mới, nhưng cũng có một bộ phận, chỉ coi họ là bàn đạp." Tần Phong Hữu thản nhiên nói, "Gửi gắm hy vọng vào người khác là quyết định không sáng suốt nhất."

Anh nói xong, lại không nghe thấy Hạ Thiên Ca đáp lời.

Anh quay đầu lại, thấy Hạ Thiên Ca đang chìm vào suy tư, dường như đang nghĩ gì đó: "Sao vậy?"

Hạ Thiên Ca ngước mắt nhìn anh: "Em đang nghĩ, hay là chúng ta cũng thành lập một tổ chức đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Phong Hữu nhướng mày: "Hả?"

Hạ Thiên Ca dứt khoát quay người lại, đối mặt với anh: "Em thấy Hồ Tụng nói có một câu đúng, càng về sau càng khó, chỉ dựa vào hai chúng ta, đến giai đoạn sau không chỉ phải vất vả đối phó với game, mà còn cả những người có thể đ.â.m sau lưng bất cứ lúc nào. Nếu đã vậy, tại sao chúng ta không tìm một vài người đáng tin cậy, cùng nhau vào game, ít nhất là cơ hội thắng sẽ lớn hơn."

Cô dừng lại: "Nếu có thể tìm đủ 10 người thì càng tốt."

"10 người?" Tần Phong Hữu cười như không cười nhìn Hạ Thiên Ca, "Trong game lúc nào cũng có người chết, ai nguyện ý làm người có thể c.h.ế.t chứ?"

"Vậy thì không ai phải c.h.ế.t là được." Hạ Thiên Ca bình tĩnh nói.

"Em định thách thức quy tắc của game à?" Tần Phong Hữu nói, "Em có biết, đến bây giờ anh vẫn chưa thấy game nào mà 10 người vào, 10 người đều ra được cả."

"Vậy chúng ta sẽ thử làm người đầu tiên." Hạ Thiên Ca không hề sợ hãi đáp lại.

Tần Phong Hữu nhìn chằm chằm cô, một lúc sau đột nhiên cong môi cười: "Được."

Hạ Thiên Ca chớp mắt.

"Sao vậy?" Tần Phong Hữu thấy cô không nói gì, hỏi.

"Em cứ tưởng anh sẽ khuyên em từ bỏ ý tưởng viển vông này chứ." Hạ Thiên Ca nói, "Không ngờ anh lại đồng ý sảng khoái như vậy!"

"Đã là mong muốn của bạn gái anh, dù có phi thực tế đến đâu, anh cũng phải hoàn thành nó." Giọng Tần Phong Hữu trầm thấp từ tính, Hạ Thiên Ca đối diện với đôi mắt sâu thẳm như mực của anh, tim không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.

"Ai bảo là phi thực tế." Hạ Thiên Ca nhìn thấy chính mình trong mắt anh, từng chữ một nói, "Em nhất định sẽ thực hiện nó!"

Tần Phong Hữu gật đầu, vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô: "Ừ, anh tin những gì em nói."

Hạ Thiên Ca thuận thế nằm trong vòng tay anh, đầu óc lại đã nhanh chóng hoạt động.

Một tổ chức chỉ có cô và Tần Phong Hữu chắc chắn là không đủ, phải chiêu mộ thêm người.

Thông thường, các tổ chức chiêu mộ người đều bằng cách tạo dựng danh tiếng, giống như Sơn Lang vậy, khiến người ta nghe thấy cái tên này là đổ xô đến.

Nhưng Hạ Thiên Ca không muốn như vậy. Cô cảm thấy chất lượng quan trọng hơn số lượng, cô muốn tìm những người bạn đồng hành thật sự có thể hợp tác và tin tưởng lẫn nhau, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Thiên Ca cũng không nghĩ ra được ai phù hợp.

Nói thật thì, bây giờ hình như chỉ có Hồ Tụng là còn hơi phù hợp một chút.

Anh ta cũng sắp rời Sơn Lang rồi, vừa hay có thể chiêu mộ.

Chỉ là...

Hạ Thiên Ca lặng lẽ ngước nhìn Tần Phong Hữu.

Mối quan hệ giữa Tần Phong Hữu và Hồ Tụng thực sự không thể gọi là tốt đẹp, không biết anh có đồng ý không.

Hạ Thiên Ca đang nghĩ, thì thấy Tần Phong Hữu cúi đầu, đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, trong veo và lấp lánh như sao trời.

Trên người cô vì vừa trang điểm nên tỏa ra mùi nước hoa hoa quả thoang thoảng, khiến lòng người xao xuyến.

Hơi thở của Tần Phong Hữu trở nên nặng nề.

Hạ Thiên Ca thấy Tần Phong Hữu nhìn sang, đang định hỏi ý kiến anh, thì thấy Tần Phong Hữu cúi người xuống.

Những lời chưa nói hết chìm vào nụ hôn đầy tình ý.

Mãi đến trước cửa nhà, Tần Phong Hữu mới chịu buông cô ra.

Hạ Thiên Ca bị hôn đến choáng váng, tạm thời quên béng chuyện đó, về đến nhà liền lên lầu định đi tắm, thì nghe thấy Tần Phong Hữu lên tiếng: "Tối nay em có muốn sang phòng anh không?"