Show Thực Tế Kinh Dị: Khán Giả Toàn Cầu Xem Tôi Chiều Hư Đại Lão

Chương 306: Nhà Tù Phong Vân: Phòng Thẩm Vấn



Bên trong xe vẫn như trước, tất cả cửa kính đều được sơn đen, cả chiếc xe tối om không nhìn thấy gì cả.

“Trong xe tối không thấy gì, có vẻ dễ giở trò.” Hạ Thiên Ca hạ giọng nói.

Tần Phong Hữu: “...”

Hạ Thiên Ca còn thử vươn tay sờ sờ cửa sổ, dùng móng tay cậy cậy một chút, nhưng không cậy ra được gì.

Nhưng cô cảm thấy, việc làm cho chiếc xe tối đen như vậy chắc chắn có mục đích. Cô thậm chí có một cảm giác, dường như có một bàn tay đang tiếp cận cô từ trong bóng tối.

Hạ Thiên Ca nâng cao tinh thần cảnh giác lên mức cao nhất. Chiếc xe rung lắc, Hạ Thiên Ca vừa cảnh giác xung quanh, vừa thầm ghi nhớ hướng rẽ và phương vị của xe.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có ánh sáng lóe lên. Ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể mở mắt, Hạ Thiên Ca nhắm mắt lại một chút, rồi nhanh chóng mở ra, thì cảm nhận được xe đã dừng lại.

Cửa xe lại được mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Hạ Thiên Ca lập tức quay đầu quét một vòng trong xe, chiếc xe bị một tấm sắt màu đen ngăn cách từ vị trí ghế ngồi, Hạ Thiên Ca không nhìn thấy tài xế, chỉ có thể thấy Tần Phong Hữu ngồi bên cạnh cô.

“Xuống xe.”

Bên ngoài không biết là ai hét lớn một tiếng, rồi gõ mạnh vào thân xe: “Nhanh lên!”

Hạ Thiên Ca và Tần Phong Hữu nhìn nhau, rồi lần lượt xuống xe. Hạ Thiên Ca đi sau Tần Phong Hữu, chậm hơn một bước, liền bị một bàn tay thô tráng kéo mạnh xuống: “Lề mề làm gì!”

Hạ Thiên Ca vốn còn hai bậc thang nữa, bị hắn ta kéo như vậy, cả người ngã xuống, vừa vặn rơi vào lòng Tần Phong Hữu.

“Không sao chứ?” Tần Phong Hữu trầm giọng hỏi.

Hạ Thiên Ca lắc đầu, cô thực ra cũng có thể tự đứng vững, nhưng được người mình yêu bảo vệ, lại là một cảm giác khác.

“Này này này, hai người, hai người làm gì đấy!”

Một chiếc gậy điện nhắm thẳng vào tay Tần Phong Hữu mà đập tới. Hạ Thiên Ca mắt nhanh tay lẹ, một tay túm lấy chiếc gậy điện, dùng sức vặn một cái, chiếc gậy điện liền rơi vào tay cô.

“Không thể tin được, các người còn dám chống cự!” Người đàn ông đối diện giận dữ quát.

Hạ Thiên Ca nhìn theo tiếng nói, thấy đối diện là một người đàn ông mặc trang phục cai ngục, người cao to vạm vỡ. Cô lúc này mới chú ý, phía tay trái của họ chính là nhà tù!

“Người đâu, còn không mau đến đây!” Cai ngục quay đầu vào bên trong quát lớn.

Hạ Thiên Ca thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên một bước, nở một nụ cười vô hại: “Đại ca, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi sao dám chống cự chứ, chỉ là lần đầu đến đây, chúng tôi còn hơi chưa quen.”

Cô bây giờ cũng không biết thân phận cụ thể của họ là gì, chỉ có thể nói một cách mơ hồ.

Cai ngục nhìn cô đầy nghi ngờ. Hạ Thiên Ca tiếp tục mỉm cười, hai tay dâng chiếc gậy điện lên.

Cai ngục nhìn chằm chằm Hạ Thiên Ca vài giây, thấy cô quả thật trông giống một cô gái ngoan ngoãn, mới giật lấy chiếc gậy điện, hừ lạnh một tiếng: “Coi như các người thức thời!”

Hắn ta quay người lại: “Các người theo tôi.”

Thấy hắn ta không tiếp tục truy cứu, Hạ Thiên Ca mới khẽ thở phào, nhìn Tần Phong Hữu.

Tần Phong Hữu bước tới, nhìn cô đầy ý vị: “Mỹ nhân kế, dùng không tệ đấy chứ.”

Hạ Thiên Ca: “... Được rồi, bây giờ là lúc để ghen sao?”

Tần Phong Hữu: “Hừ!”

Hạ Thiên Ca lặng lẽ liếc nhìn cai ngục phía trước, thấy hắn ta không quay đầu, nhanh chóng nhón chân, hôn một cái lên má Tần Phong Hữu: “Thế này được chưa!”

Tần Phong Hữu sờ sờ má, đôi mắt phượng lúc này mới hiện lên chút ý cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Vừa lên đã bị nhét đầy họng cẩu lương?】

【Một đòn chí mạng! Rưng rưng nước mắt nhìn bàn tay phải của tôi.】

【Người phía trước, tôi nghi ngờ bạn đang lái xe!】

“Đi thôi.” Hạ Thiên Ca thấy đã dỗ được bạn trai, lập tức kéo anh theo sát.

Hai người theo cai ngục vào nhà tù. Vừa vào, họ đã ngửi thấy một mùi hôi khó tả, giống như mùi m.á.u trộn lẫn với thức ăn ôi thiu, khiến người ta buồn nôn.

Vừa đi qua nhà giam, một bàn tay dính đầy m.á.u đột nhiên thò ra từ song sắt: “Cứu tôi, cứu tôi với!”

Ngón tay dính m.á.u suýt nữa tóm được cánh tay Hạ Thiên Ca, Hạ Thiên Ca lập tức né tránh, cau mày nhìn phạm nhân trong nhà giam.

Những phạm nhân này đều mặc đồng phục tù nhân giống nhau, trên đồng phục toàn là máu, mang theo mùi tanh hôi xộc vào mũi họ. Khi họ vươn tay ra, trên làn da lộ ra những vết thương, có vết giống như roi, có vết giống như bị đ.ấ.m đá, bầm tím trộn lẫn với vết thương, trông thảm thương vô cùng.

“Đại ca, những người này đều là tử tù sao?” Hạ Thiên Ca vừa tránh những bàn tay liên tục thò ra, vừa hỏi người đàn ông phía trước.

“Những người này? Không phải.” Cai ngục liếc mắt một cái, “Chỉ là những kẻ làm chuyện phạm pháp, trộm cắp vặt, nhốt vài năm là ra thôi.”

Hạ Thiên Ca: “Nếu đã vậy, tại sao lại đánh họ thành ra như thế này?”

Bước chân của cai ngục khựng lại, quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng đầy hung ác: “Đừng xen vào chuyện của người khác!”

Hạ Thiên Ca: “... Vâng, đại ca.”

Trông không phải là một người dễ chọc. Hạ Thiên Ca không nói gì thêm.

【Một giây nhận thua】

【Biết nói chuyện không, cái này gọi là người thức thời mới là tuấn kiệt!】

【Có lý có lý, chị Hạ xã hội!】

Cai ngục dẫn họ đi thẳng đến cuối cùng. Đó là một căn phòng trống rỗng, u ám và ẩm ướt, trên bức tường cũ kỹ ố vàng, còn treo một tấm biểu ngữ màu đỏ, viết tám chữ lớn “Thành thật khai báo được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị”.

“Các người đợi ở đây trước.” Cai ngục nói xong đi đến cái giá bên cạnh, lấy ra hai bộ đồng phục tù nhân đầy vết bẩn và mùi ôi thiu, ném vào người họ, “Thay cái này vào!”

Nói xong hắn ta quay lưng đi ra ngoài.

Hạ Thiên Ca cúi đầu nhìn bộ đồng phục tù nhân trong tay. Trước đây họ cũng đã từng thay quần áo trong bản, nhưng chưa bao giờ thay những bộ quần áo tồi tàn và hôi thối như thế này!

“Có vẻ như thân phận lần này của chúng ta là phạm nhân.” Hạ Thiên Ca nói với Tần Phong Hữu, “Chúng ta đi thay quần áo trước.”

Tần Phong Hữu cau mày. Anh vốn là người yêu sạch sẽ, những bộ quần áo như thế này, anh thật sự hơi ghét. Nhưng xét đến tính mạng, anh cũng không nói gì, liền mặc đồng phục tù nhân vào.

Hạ Thiên Ca cũng mặc đồng phục tù nhân vào, rồi quay đầu quan sát xung quanh: “Đây giống như phòng thẩm vấn.” Cô nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh có một cây roi dính máu, còn có gậy điện, và một số thứ không rõ tên bị dính máu. Những thứ này chắc hẳn là công cụ tra tấn.

“Chúng ta đã phạm tội gì, mà phải bị đưa đến đây?” Hạ Thiên Ca sờ sờ người, cũng không sờ thấy kịch bản gì.

“Đây không phải kịch bản sát nhân, là mật thất thoát hiểm, anh nghĩ thân phận của chúng ta không có gì đặc biệt.” Tần Phong Hữu nói, “Hoặc là bây giờ còn chưa biết.” Anh dừng lại: “Nhưng bất kể thân phận là gì, mục đích chính vẫn là thoát khỏi đây.”

Hạ Thiên Ca gật đầu. Cô nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn, phát hiện nó chỉ khép hờ chứ không đóng lại. Cô chỉ cho Tần Phong Hữu xem: “Người kia không sợ chúng ta bỏ trốn sao, ngay cả cửa cũng không đóng.”

“Có lẽ hắn ta đang đợi chúng ta bỏ trốn cũng nên.” Tần Phong Hữu lại nói.

Hạ Thiên Ca suy nghĩ một chút, liền hiểu ra ý của Tần Phong Hữu: “Em nhớ nếu phạm nhân bỏ trốn, cai ngục có quyền trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t phạm nhân.”

Nói cách khác, họ bây giờ bước ra khỏi cánh cửa này, có thể sẽ c.h.ế.t ngay lập tức. Hạ Thiên Ca lập tức từ bỏ ý định này. Cô đi một vòng trong phòng thẩm vấn, nhưng không phát hiện ra có cơ quan hay lối đi bí mật nào.

Đang nhìn thì nghe thấy cánh cửa phòng thẩm vấn lại “ầm” một tiếng bị mở ra.