Show Thực Tế Kinh Dị: Khán Giả Toàn Cầu Xem Tôi Chiều Hư Đại Lão

Chương 73: Bệnh Viện Kinh Hoàng: Cô không nỡ nhìn tôi chết



Hạ Thiên Ca vừa cầm hộp thuốc lên.

Nghe câu hỏi của anh, tay Hạ Thiên Ca run lên.

Cô siết chặt hộp thuốc, rồi từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời không một chút tạp chất, khiến người ta khó lòng nghĩ đến chuyện nói dối: “Anh có phải không?”

Tần Phong Hữu chăm chú nhìn cô.

Rồi khóe môi anh từ từ cong lên: “Nếu tôi phải thì sao?”

Tim Hạ Thiên Ca đập mạnh một cái.

Không phải chứ?

Thật sự bị cô đoán trúng rồi sao?

Không đúng, điều này không thể nào, rõ ràng trong kịch bản của cô viết rõ ràng, cô đã động tay, hơn nữa trước đó Tần Phong Hữu cũng nói, nguyên nhân cái c.h.ế.t của viện trưởng là do thuốc độc hoặc bệnh nặng.

“Không lẽ viện trưởng c.h.ế.t vì bệnh?” Hạ Thiên Ca nói ra suy nghĩ của mình, nhưng ngay lập tức lại phủ nhận, “Nếu c.h.ế.t vì bệnh, thì chúng ta ở đây không có hung thủ, còn bỏ phiếu làm gì nữa.”

Cô liếc nhìn Tần Phong Hữu: “Hơn nữa anh còn nói anh là hung thủ, vậy anh nói xem, anh đã g.i.ế.c người bằng cách nào?”

“Rõ ràng vừa nãy tôi hỏi cô, sao bây giờ lại thành cô hỏi tôi rồi?” Tần Phong Hữu nhướng mày, “Cô trả lời tôi trước, nếu tôi là hung thủ, cô định làm gì?”

Làm gì…

Cách tốt nhất đương nhiên là nói cho Hồ Tụng và những người khác, bỏ phiếu loại anh ta, như vậy những người còn lại có thể rời đi.

Nhưng, cô có ra tay được không?

Hạ Thiên Ca không trả lời.

Tần Phong Hữu nhìn cô cụp mắt xuống, nụ cười trên môi càng thêm vui vẻ: “Cô không nỡ nhìn tôi chết.”

[Cô ấy đương nhiên không nỡ nhìn anh chết! — Tiếng kêu từ tận tâm hồn]

[Nhìn anh ta cười tươi như gió xuân thế kia, đúng là đã ăn chắc Hạ Thiên Ca sẽ không bỏ phiếu cho anh ta! Chị gái ơi, chị cứ làm ngược lại, bỏ phiếu cho anh ta c.h.ế.t đi!]

[Vậy anh ta thật sự là hung thủ sao?]

Giọng anh rất chắc chắn.

Hạ Thiên Ca hoảng loạn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tần Phong Hữu.

Trong mắt anh như có một giếng cổ, sâu không đáy, dường như muốn hút trọn cô vào trong.

Cô mím môi, rồi nói: “Phải.”

Không ngờ cô lại thừa nhận, trên mặt Tần Phong Hữu hiện lên vẻ ngạc nhiên, trong mắt lại lóe lên tia sáng đầy hứng thú.

Không ngờ khoảnh khắc tiếp theo, cô lại đột ngột đổi giọng: “Nhưng tôi cũng không muốn chết.”

Tần Phong Hữu nheo mắt: “Vậy thì sao?”

“Vậy thì, chúng ta phải nghĩ ra một cách vẹn toàn.” Hạ Thiên Ca nói, “Một cách mà dù có bắt được hung thủ hay không, chúng ta đều có thể thoát ra được.”

Tần Phong Hữu gật đầu: “Vậy cô có ý tưởng gì không?”

Hạ Thiên Ca: “Chưa có, tôi đang cố gắng nghĩ.”

Tần Phong Hữu: “Đừng nghĩ nữa, đi gặp một người với tôi.”

Hạ Thiên Ca chớp mắt, vừa định hỏi là ai, thì thấy Tần Phong Hữu ra hiệu “suỵt”, rồi nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài.

Hai người nhìn nhau.

Tiếng bước chân dừng lại ở cửa.

Họ lặng lẽ chờ người bên ngoài bước vào, nhưng đối phương dường như đang do dự, cứ đi đi lại lại trước cửa một lúc lâu, cuối cùng mới gõ cửa.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi.” Tần Phong Hữu nói.

Cửa kẽo kẹt mở ra, Hạ Thiên Ca thấy người bước vào chính là người mặc áo blouse trắng mà cô đã gặp trước đó.

Thấy có người khác ở trong, “áo blouse trắng” theo bản năng lùi lại.

“Cô ấy là người của tôi.” Tần Phong Hữu nói, “Không cần tránh cô ấy, vào trong nói đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người của anh ấy?

Hạ Thiên Ca liếc nhìn anh, trong lòng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.

[Nghe chưa, anh ấy nói, người của anh ấy!]

[Được được được, người của cậu người của cậu, đồ cặp đôi đáng ghét! Lúc này còn khoe tình cảm!]

[Bà ơi, CP con ship thành thật rồi!]

“Áo blouse trắng” nghe anh nói vậy, lại nhìn Hạ Thiên Ca một cái, thấy dáng vẻ cô hiền lành vô hại, mới bước vào, tiện tay khóa cửa.

Anh ta đi đến trước mặt họ, nhìn chằm chằm Tần Phong Hữu: “Là anh để lại mẩu giấy cho tôi?”

Trong mẩu giấy, Tần Phong Hữu đã viết thẳng tên và thân phận của anh ta. Anh ta không biết Tần Phong Hữu tìm thấy bằng cách nào, nhưng vì thế anh ta buộc phải xuất hiện.

Tần Phong Hữu “Ừm” một tiếng: “Tôi tên là Tần Phong Hữu.”

“Tôi tên là Chu Hằng.” Người đàn ông vươn tay về phía anh.

Tuy nhiên, Tần Phong Hữu chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta, không có ý định bắt tay: “Nói ngắn gọn thôi, anh chắc đã biết những chuyện xảy ra ở đây rồi. Bây giờ chúng ta đều là mục tiêu của họ, bất kể là viện trưởng, hay người phụ nữ kia.”

“Tôi biết.” Chu Hằng rụt tay lại vẻ ngượng ngùng.

“Vậy nên trong vụ án mạng này, chúng ta đều là hung thủ, không ai có thể thoát được.” Tần Phong Hữu nói.

Hạ Thiên Ca đứng bên cạnh nghe mà giật mình, nhưng cũng cảm thấy hợp lý.

Quả thực, chính họ, vì sự ích kỷ và hèn nhát của mình, đã hại c.h.ế.t một sản phụ và em bé vô tội, còn tiếp tay cho cái ác, giúp đỡ viện trưởng, cuối cùng lại bị đe dọa ngược lại, và g.i.ế.c c.h.ế.t viện trưởng.

Sắc mặt Chu Hằng cũng khó coi: “Vậy trừ khi tất cả chúng ta đều chết, cánh cửa này mới có thể mở ra.”

“Anh cũng không quá ngốc.” Tần Phong Hữu khen, đương nhiên lời khen này nghe không được vui vẻ cho lắm, “Vậy nên tôi đến tìm anh là để bàn bạc, tiếp theo chúng ta sẽ c.h.ế.t như thế nào.”

Chu Hằng: “… Anh đang đùa tôi à?”

“Tôi trông có vẻ đang đùa à?” Tần Phong Hữu nửa cười nửa không nhìn anh ta, thấy sắc mặt Chu Hằng càng lúc càng khó coi, mới không vội không vàng nói, “Trong tay tôi có một thứ, có thể dùng nó để tạo ra cái c.h.ế.t giả, chỉ cần xác định chúng ta đều c.h.ế.t rồi, cửa tự nhiên sẽ mở ra.”

Thứ thần kỳ như vậy sao?

Anh ta không thấy cửa hàng tích điểm bán vật phẩm như vậy.

Mắt Chu Hằng sáng lên, đó chắc chắn là đạo cụ đặc biệt!

Anh ta nhìn Tần Phong Hữu bằng ánh mắt hoàn toàn khác.

Anh ta biết đạo cụ đặc biệt, đó là những người đặc biệt lợi hại mới có được.

Không ngờ anh ta mới vào lần thứ tư, đã gặp được nhân vật cấp đại lão rồi!

Chả trách anh ta có thể biết tên và thân phận của mình, đối với đại lão thì có gì khó đâu!

Một chút dấu vết nhỏ cũng không thoát khỏi mắt đại lão!

Lần này có cách cứu rồi!

Nhưng ngay sau đó, vị đại gia này lại dội một gáo nước lạnh vào anh ta: “Nhưng anh cũng biết, đồ vật sẽ bị tiêu hao, cho nên…”

“Tôi biết.” Chu Hằng không đợi anh nói hết, cắn răng nói, “Tôi có thể dùng đồ để đổi với anh!”

Anh ta lấy ra một chiếc gương tròn từ trong ngực: “Đây là thứ lần trước tôi lấy được từ người khác, cũng là một đạo cụ đặc biệt, chỉ cần có thể giúp tôi sống sót qua lần này, tôi sẽ tặng đạo cụ đặc biệt này cho anh!”

“Thành giao.” Tần Phong Hữu lấy chiếc gương từ tay anh ta, nhìn một lát, rồi nhét vào tay Hạ Thiên Ca: “Giữ kỹ.”

Hạ Thiên Ca ngẩn ra, rồi lặng lẽ nhét vào túi.

Chu Hằng nhìn thấy, lòng đau như cắt.

Đây là một đạo cụ mà anh ta khó khăn lắm mới tìm được trong biển m.á.u xương lần trước, còn chưa kịp ấm chỗ đã bị lấy đi rồi.

Tuy nhiên, lần này đạo cụ này cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng lẽ lại tặng cho người phụ nữ kia để chải đầu sao.

Chỉ cần sống sót, sau này còn sợ không có đạo cụ đặc biệt sao!

Chu Hằng cố gắng dời ánh mắt khỏi Hạ Thiên Ca, vội vàng hỏi Tần Phong Hữu: “Rốt cuộc anh có cách gì?”

“Rất đơn giản.”

Tần Phong Hữu nhìn anh ta, môi mỏng khẽ mở: “Chỉ cần khi bỏ phiếu, anh tự bỏ phiếu cho chính mình là được.”