Khuôn mặt tuấn tú không tì vết bỗng nhiên phóng đại trước mắt.
Nhiệt độ trên mặt Hạ Thiên Ca vừa hạ xuống lại lập tức tăng lên.
"Ai, ai mà ghen chứ!"
Hạ Thiên Ca lắp bắp nói: "Chuyện này thì liên quan gì đến ghen tuông?"
"Tôi cứ nghĩ em vì cô ta cứ bám lấy tôi nên mới bỏ phiếu cho cô ta." Tần Phong Hữu cụp mắt xuống, "Thì ra không phải à."
Anh khẽ thở dài khi nói câu này, có chút tủi thân, có chút đáng thương.
Hạ Thiên Ca nhìn thấy anh như vậy, cảm thấy tim như bị mèo cào, không kìm được mà lên tiếng giải thích: "Thật ra cũng có lý do đó mà..."
"Thật sao?" Tần Phong Hữu ngước mắt lên, đôi mắt phượng ánh lên tia sáng nhàn nhạt.
Hạ Thiên Ca lập tức gật đầu.
Người này từ nãy đến giờ đã không ổn rồi, bất kể là vì lý do gì, cứ dỗ dành anh ta trước đã.
Khóe môi Tần Phong Hữu cong lên.
Anh mỉm cười nhìn Hạ Thiên Ca: "Tôi biết ngay mà, em rất quan tâm tôi."
Tim Hạ Thiên Ca đập trật một nhịp.
Cô ngây người nhìn khuôn mặt Tần Phong Hữu.
Vì ngủ nên tóc anh không được chải ngược lên như trước mà mềm mại rũ xuống trán, dưới ánh trăng trông thật dịu dàng.
Lời muốn phản bác mắc kẹt trong cổ họng, cô có chút không nói nên lời.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, mang theo nhiệt độ cố hữu của anh, giọng nói trầm thấp và từ tính: "Đừng lo lắng, tôi đảm bảo mọi thứ sẽ như chúng ta mong muốn."
Giọng nói của anh truyền từ tai vào tận đáy lòng.
Trái tim Hạ Thiên Ca kỳ diệu thay đã thực sự bình tĩnh lại.
Cô nhìn Tần Phong Hữu: "Tại sao anh có thể làm mọi việc đều thong dong như vậy, không hề lo lắng chút nào?"
Cô cũng rất muốn học hỏi.
Tần Phong Hữu dường như không ngờ cô lại đột nhiên hỏi như vậy, ngây người một lúc mới khẽ cười nói: "Có lẽ là vì, có một người có thể khiến tôi yên tâm, ở bên cạnh tôi."
[Tôi không nghe lầm chứ, đây là lời tỏ tình mà!]
[Mặc kệ, cứ coi như cặp đôi của tôi đang yêu nhau đi]
[Tìm đâu ra tiểu ca ca vừa đẹp trai vừa biết tán tỉnh như vậy chứ?]
[Ở đây vẫn là hòa hợp nhất, bên kia còn đang cãi nhau xem có nên cho Triệu Hoan 0 điểm hay điểm tuyệt đối kìa]
[Lầu trên, chắc chắn cho 0 điểm rồi, cô ta là hòn đá cản đường tình yêu của cặp đôi chúng ta mà!]
[Chẳng phải là do mấy tên đàn ông thối đó, thấy Triệu Hoan xinh đẹp nên chạy đi vote điểm cao cho cô ta, tức muốn c.h.ế.t nên tôi đã dùng nick phụ vote mấy cái 0 điểm đó]
[Không sao đâu, cô ta sớm muộn gì cũng c.h.ế.t thôi, chỉ cần vào những nơi này, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...]
Mưa bình luận lướt qua nhanh chóng.
Mà người trong phòng lúc này, trái tim cũng đập nhanh như bay.
Đầu Hạ Thiên Ca ong lên một tiếng, nhất thời không biết trả lời thế nào, theo bản năng vùi đầu vào gối, mãi một lúc sau mới dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Thật ra anh cũng khiến tôi khá yên tâm."
Có anh ở bên, dường như cô không sợ gì cả.
Lòng bàn tay Tần Phong Hữu dường như ấm hơn.
"Vậy thì em cứ yên tâm giao phó mọi thứ cho tôi đi."
Dường như câu nói này có ma lực, Hạ Thiên Ca cảm thấy cơn buồn ngủ dần ập đến, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Tần Phong Hữu nhìn cô gái đang ngủ say, không khỏi bật cười.
Xem ra lời an ủi của anh quả thực rất hữu ích.
Anh cúi đầu, ghé sát tai cô, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy.
"Chúc ngủ ngon."
[Anh ấy nói gì vậy?]
[Không nghe thấy, muốn nghe quá!]
[Tại sao không cho chúng tôi nghe, chúng tôi không xứng sao!]
[Không được, tôi phải đi khiếu nại quản trị viên, sau này không được nói chuyện riêng nữa!]
...
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Trời cuối cùng lại sáng.
Năm người tụ tập lại trong đại sảnh.
Chu Hằng lần đầu tiên xuất hiện trong đại sảnh, nhìn thấy Tần Phong Hữu liền lén lút né tránh, đứng một bên tránh xa họ ra.
"Cái gì thế!"
Triệu Hoan thấy hắn ta liền khịt mũi.
Từ khi biết không phải quay show thực tế, cô ta đã thả lỏng bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Thiên Ca liếc nhìn cô ta, rất muốn nói cho cô ta biết, thật ra bây giờ cũng có một nhóm người vô hình đang xem livestream của họ.
Nhưng nghĩ đến việc Triệu Hoan có thể xấu hổ đến chết, cô vẫn lặng lẽ ngậm miệng.
"Kết quả bỏ phiếu chắc sắp có rồi." Hồ Tụng nhìn đồng hồ nói.
Không khí trong đại sảnh bỗng trở nên căng thẳng.
Tần Phong Hữu lên tiếng: "Mọi người đã chuẩn bị m.á.u giả chưa?"
Mọi người: Không khí đột nhiên biến mất.
[Kẻ phá hoại không khí]
[Hoàn toàn không có phong thái đại lão]
[Tôi rất muốn biết anh ấy trước đây như thế nào, tại sao lại không tìm được thông tin về anh ấy...]
"Anh có chắc phương pháp này thực sự hiệu quả không?" Hồ Tụng nghi ngờ nhìn anh, "Cả cuộc bỏ phiếu đêm qua nữa, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, anh sẽ không động tay động chân gì đó, muốn hại tôi và Tiểu Hoan c.h.ế.t chứ?"
Triệu Hoan nghe Hồ Tụng nói vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, vẻ hoảng loạn thoáng qua trong mắt.
Tần Phong Hữu nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Dù có thì bây giờ anh mới hỏi, có phải quá muộn rồi không?"
"Anh!"
Hồ Tụng giận dữ: "Anh dám làm vậy, lão tử dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.é.m c.h.ế.t anh trước khi chết!"
Tần Phong Hữu cau mày, nhả ra hai chữ: "Ồn ào."
Hồ Tụng: Không chịu nổi nữa rồi.
"Đợi thêm chút nữa đi, chắc nhanh có kết quả thôi." Hạ Thiên Ca kịp thời lên tiếng.
Giọng cô dịu dàng, không vội vàng, khiến trái tim người nghe cũng không tự chủ mà dịu lại.
Hồ Tụng nghiến răng, vén tay áo nhìn chằm chằm Tần Phong Hữu.
"Ding dong——"
Điện thoại cuối cùng cũng reo.
Họ lập tức lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình, trừ Chu Hằng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
[Kính gửi các người chơi, một ngày mới đã đến. Dựa trên kết quả bỏ phiếu tối qua, những người nhận được nhiều phiếu bầu nhất là – Tần Phong Hữu, Hạ Thiên Ca, Hồ Tụng, Triệu Hoan, Chu Hằng.
Các người chơi, các vị sẽ phải chịu phạt trong thời gian tới.]
Chắc hệ thống đã cạn lời, trực tiếp dùng "các vị" thay cho tên.
"Sao lại có tôi?" Chu Hằng không kìm được kêu lên.
Tần Phong Hữu nhàn nhạt liếc nhìn qua, Chu Hằng mới nhận ra mình vừa nói gì, lập tức im lặng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ hoảng sợ.
Đột nhiên, Tần Phong Hữu cúi đầu, ngã xuống đất.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mọi người đều không ngờ tới.
Chỉ thấy m.á.u từ trên người anh ta từ từ chảy ra.
Triệu Hoan mở to mắt, hoảng sợ hét lên: "Anh, anh ấy c.h.ế.t rồi sao?"
Không ai trả lời cô ta.
Vì mọi người lần lượt ngã xuống.
Cuối cùng ngay cả cô ta cũng ngã xuống.
Xung quanh vạn vật tĩnh lặng.
Dường như hệ thống đang kiểm tra kết quả hình phạt.
Không biết đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng "ding dong——" một tiếng.
Giọng nói máy móc và vô cảm của hệ thống vang lên.
[Người chơi và hung thủ đã c.h.ế.t hết, trò chơi kết thúc.]
Cánh cửa đóng chặt kẽo kẹt một tiếng, từ từ mở ra.
Gần như đồng thời, năm người "đã chết" trên mặt đất, lại đột nhiên nhảy dựng lên, với tốc độ mà hệ thống còn chưa kịp phản ứng, "xoẹt" một tiếng lao ra khỏi cửa!
Hệ thống: ...
Có người chơi ăn gian!
Ánh sáng chói lóa hiện ra trước mắt.
Hạ Thiên Ca nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, họ đã trở lại bên ngoài Bệnh viện Thanh Sơn.
Năm người nhìn nhau.
"Chúng ta... ra rồi sao?" Chu Hằng vẫn không dám tin, "Dễ dàng như vậy thôi sao?"
"Dễ dàng chỗ nào, nếu không phải Phong Hữu có cách, chắc chúng ta bây giờ vẫn còn đang bỏ phiếu cho người c.h.ế.t bên trong đó!" Triệu Hoan không kìm được lên tiếng.
Nhưng giọng cô ta vẫn còn run rẩy.
Sống sót sau tai nạn, khiến cô ta càng nhận ra mình đã trải qua một chuyện khủng khiếp đến mức nào.
Chu Hằng cười gượng gật đầu: "Phải, cô nói đúng."
Hắn ta nhìn Tần Phong Hữu với ánh mắt kính nể: "Không biết Tần tiên sinh là người của tổ chức nào? Tôi vẫn chưa có tổ chức, không biết có thể..."