"Đùng!"
Một con zombie đột nhiên tấn công, thân mình va mạnh vào lưới sắt.
"A!" Tiểu Tiểu không kìm được thốt lên một tiếng thét chói tai, lập tức dừng lại.
A Thành đi theo phía sau, suýt nữa thì đ.â.m sầm vào lưng cô ta: "Cô làm gì vậy?"
"Zombie, zombie!" Tiểu Tiểu sợ đến mức nói không thành lời, lời còn chưa dứt, đã thấy đám zombie bên dưới đồng loạt trở nên hỗn loạn, những cái đầu đáng sợ vặn vẹo qua lại, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Móng tay dài cào qua dây sắt, phát ra âm thanh chói tai.
Những người ở trên cũng theo đó mà tim đập loạn xạ.
"Sao bọn chúng tự nhiên lại động đậy vậy?" A Thành không nhịn được nói, "Vừa nãy không phải còn yên ổn sao?"
Anh ta hét về phía trước: "Các người đã làm gì vậy!"
"Chúng tôi làm được gì chứ, đừng dùng cái đầu óc ti tiện của anh mà suy đoán người khác!" Hồ Tụng nghe thấy tiếng hét từ phía trước, "Anh bị mù à, không thấy trời mưa sao?"
"Trời mưa thì sao chứ?" A Thành nghe Hồ Tụng nói mình như vậy, lập tức giận tái mặt, "Chúng tôi có động chạm gì đâu, nếu không phải các người, những con zombie này sao có thể đột nhiên trở nên hung hãn như vậy? Các người có phải muốn hại c.h.ế.t chúng tôi không?"
【Đã thấy kẻ vô liêm sỉ rồi, chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ đến vậy!】
【Người ta sẽ không ti tiện như anh ta đâu!】
【Cái này gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật ghê tởm!】
"Mưa đã rửa trôi hết nước xác trên người chúng ta rồi, nhiều mùi người sống như vậy, đương nhiên chúng có phản ứng rồi!" Hồ Tụng khinh thường nói, "Đồ ngu, lão tử lười nói chuyện với anh!"
Nói xong, giọng anh ta lập tức trở nên dịu dàng, nói với Triệu Hoan: "Tiểu Hoan, chúng ta nhanh lên!"
Triệu Hoan nghe những lời của Hồ Tụng vừa rồi, tim gan đều run lên, may mà phía sau còn có người liên tục an ủi và động viên cô, mới cho cô một chút dũng khí. Cô nhắm mắt cắn răng, không màn đến những con zombie bắt đầu liên tiếp đ.â.m vào lưới sắt, liều mạng trèo về phía trước, cho đến khi nghe Hồ Tụng nói đã đến nơi, cô mới thấy mình thực sự đã trèo đến mép lưới sắt.
An Sơ Nguyệt vươn tay kéo cô xuống, Hồ Tụng cũng nhảy xuống theo, lúc này trên đó chỉ còn lại A Thành và Tiểu Tiểu.
An Sơ Nguyệt lo lắng nói: "Sao bọn họ chậm thế, không lẽ không xuống được?"
"Nếu anh ta vẫn giữ thái độ đó, e rằng bọn họ rất khó xuống được," Hạ Thiên Ca nhìn A Thành, lạnh nhạt nói.
A Thành thấy Hồ Tụng và những người khác đã xuống hết, sốt ruột vô cùng, nói với Tiểu Tiểu càng lúc càng lớn tiếng: "Cô còn chần chừ gì nữa, mau trèo lên đi!"
"Tôi, tôi..."
Tiểu Tiểu vốn đã sợ hãi, bị A Thành thúc giục đến mức đầu óc ong ong.
Đột nhiên, khuôn mặt một con zombie đột ngột áp sát từ phía dưới, nhãn cầu màu xám trắng đang nhìn chằm chằm vào cô qua lỗ lưới sắt!
"A!!"
Tiểu Tiểu phát ra một tiếng kêu kinh hoàng thảm thiết, nhắm nghiền mắt lại, không dám động đậy nữa.
A Thành cũng bị con zombie đột nhiên bò lên dọa cho giật mình, anh ta cúi đầu xuống, thấy bên dưới có không ít zombie đang trèo lên.
Anh ta hồn vía lên mây.
"Cô đừng ngẩn người nữa, zombie sắp lên tới nơi rồi, nhanh lên!" A Thành hét lớn, trong lúc nguy cấp, anh ta từ phía sau đẩy mạnh Tiểu Tiểu một cái!
Tiểu Tiểu nhắm mắt hoàn toàn không hay biết, bị đẩy lệch người, suýt chút nữa thì ngã xuống!
Gần như theo bản năng sinh tồn, trước khi rơi xuống, cô dùng sức túm chặt lấy bắp chân của A Thành, cả người lập tức lơ lửng giữa không trung!
Mùi người sống tức thì lan tỏa trong đám zombie.
Chúng bắt đầu điên cuồng lao lên!
"A!"
Triệu Hoan ở phía bên kia, bị cảnh tượng đáng sợ này dọa cho bịt miệng lại.
Miệng của những con zombie đang chảy m.á.u và nước dãi, mấy lần suýt chút nữa đã cắn trúng Tiểu Tiểu!
Tiểu Tiểu sợ đến mức càng bấu chặt lấy chân A Thành, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Ánh mắt A Thành lóe lên vẻ hung ác, tay vươn về phía ngón tay của Tiểu Tiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Các người có sao không?" Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng gọi của An Sơ Nguyệt.
A Thành đột ngột rụt tay lại, liền thấy An Sơ Nguyệt vậy mà lại trèo lên. Cô ấy hiển nhiên cũng không dám tiến lên nhiều, chỉ ở xa xa ném cho họ một sợi dây: "Anh mau kéo người lên đi, tôi kéo các người qua!"
"Được!"
Thấy người, giống như thấy được hy vọng.
A Thành vội vàng dùng sức nắm chặt cánh tay của Tiểu Tiểu, kéo cô ta lên.
Một bàn tay sắc nhọn của zombie vừa lúc lướt qua vị trí chân của Tiểu Tiểu, nếu chậm một bước nữa, có lẽ Tiểu Tiểu đã bị tóm được rồi.
Tiểu Tiểu nằm sấp trên lưới sắt, vẫn chưa hết hoảng hồn.
Vẻ hung ác trên mặt A Thành chợt lóe lên rồi biến mất, lúc này trên mặt lại trở thành vẻ dịu dàng: "Tiểu Tiểu, em đừng sợ, chúng ta mau qua bên đó đi."
Tiểu Tiểu vẫn còn đang hoảng loạn, chậm chạp mở miệng: "Là, zombie đẩy em sao?"
"Đúng vậy!" A Thành nói dối trắng trợn.
"Tôi lại không biết, tay zombie lại nhỏ đến vậy, còn có thể thò ra từ trong lỗ được đấy!" Triệu Hoan châm chọc.
"Cô còn bỏ chạy trước, biết được cái gì!" A Thành hừ lạnh, rồi lại nhìn Tiểu Tiểu với ánh mắt thâm tình, "May mà em không sao, nếu không cả đời này anh cũng không tha thứ cho bản thân mình, vì đã không bảo vệ tốt cho em!"
【Ối giời!】
【Người đã tiện thì vô địch!】
【Rõ ràng là tự mình đẩy, còn đổ thừa cho zombie, zombie gây thù chuốc oán gì với anh à?】
【Loại đàn ông này, chỉ có phụ nữ mù mắt mới tin anh ta thôi nhỉ!】
【An Sơ Nguyệt sao lại cứu anh ta, tức thật!】
Tiểu Tiểu nghe lời A Thành nói, lộ ra vẻ cảm động: "Anh không cần nghĩ vậy, nếu không phải anh cứu em, bây giờ em e rằng đã c.h.ế.t rồi."
"Ngốc, anh nhất định sẽ cứu em mà." A Thành nói.
Mọi người: ...Không thể nhìn thẳng vào từ "ngốc" nữa rồi.
An Sơ Nguyệt cũng không nhịn được quay ánh mặt đi, nói với Hạ Thiên Ca: "May mà có sợi dây cô vừa đứa." Nếu không, cô ấy dù có một tấm lòng nhiệt huyết cứu người, cũng chưa chắc có thể một mình kéo cả hai người về được, rất có thể bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc nãy khi cô chuẩn bị lên cứu người, Hạ Thiên Ca không biết tìm đâu ra một sợi dây đưa cho cô.
Hạ Thiên Ca khẽ cười, má lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện lên, khiến người ta có thiện cảm.
Có lẽ là nghe thấy lời An Sơ Nguyệt nói, ánh mắt của A Thành lại nhìn sang.
Tần Phong Hữu "vừa đúng lúc" quay đầu nói với Hạ Thiên Ca: "Chúng ta vào trong đi."
Hạ Thiên Ca nhìn Tần Phong Hữu gật đầu, rồi quay người đi theo Tần Phong Hữu vào căn phòng trắng.
"Tần Phong Hữu, anh đừng hòng cướp công!" Hồ Tụng thấy vậy, một bước lao theo xông vào.
Mọi người cũng chen chúc nhau xông vào căn phòng trắng.
Vừa vào trong, mọi người mới phát hiện bên trong rộng hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài, trên bàn khắp nơi là ống nghiệm và dụng cụ lộn xộn, bên cạnh còn có không ít thiết bị đã bám đầy bụi, nhưng trên đó vẫn cắm ống nghiệm, cho thấy nơi đây ban đầu đang làm thí nghiệm gì đó.
"Chỗ này hình như là một phòng thí nghiệm," Hạ Thiên Ca khẽ nói với Tần Phong Hữu.
Tần Phong Hữu cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó mà không lên tiếng.
Hạ Thiên Ca đi đến trước thiết bị ở giữa nhất.
Thiết bị này vẫn cắm vài ống nghiệm, nhưng vật chất bên trong đã bốc hơi theo thời gian. Hạ Thiên Ca rút ống nghiệm ra, ngửi thấy bên trong vẫn còn sót lại một chút mùi thuốc.
Mùi thuốc này rất giống sự kết hợp của nhiều loại thuốc mạnh, dù chỉ một chút mùi thôi cũng rất nồng.
Ánh mắt Hạ Thiên Ca rơi vào cuốn sổ và cây bút bên cạnh.
Cô đặt ống nghiệm xuống, nhìn cuốn sổ, nhưng không hiểu sao, bàn tay lại như bị quỷ ám, trước tiên chạm vào cây bút.
"Đinh đoong—"
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng.
"Chúc mừng bạn, đã nhận được đạo cụ đặc biệt, Thần Lai Chi Bút."