Nhưng vấn đề là anh không muốn kiểm soát.
Chu Luật Trầm quét mắt nhìn khắp đại điện ngập ánh kim quang từ tượng Phật.
Gương mặt anh dần lộ vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Bà nghĩ nơi này hợp với con sao?”
Bà cụ thở dài:
“Không hợp thì cũng phải tập quen.
Phạm sai lầm thì phải tự kiềm chế.
Con không thể tiếp tục buông thả mình.”
“Ngồi xuống đi, A Trầm, ba giờ đồng hồ thôi.”
Chu Luật Trầm cuối cùng cũng bước qua bậc cửa.
Anh còn kiên nhẫn ngồi lại với bà trong ba giờ.
Nhưng vừa khi anh an tọa, bà cụ mỉm cười lạnh lùng rồi bước ra ngoài.
Tiếng “két” vang lên, cánh cửa chùa lập tức đóng chặt.
Hình như còn có cả âm thanh khóa cửa.
Anh nhíu mày, giọng trầm thấp:
“Giam tôi sao?”
Trang Minh, người vẫn đi theo hầu cận, cúi đầu cung kính:
“Vâng, là lệnh của bà cụ.”
“Cậu có thể không quỳ từ đường, nhưng phải chép kinh, học Phật pháp, tu dưỡng bản thân.
Nếu muốn kế thừa vị trí của nhà họ Chu, trước hết phải giữ đúng quy tắc gia tộc.”
Trang Minh tiếp tục nói, nhưng trong lòng hiểu rõ, Chu Luật Trầm chưa bao giờ cần những lời dạy bảo này.
Anh thành thạo trong cả thương trường lẫn những vấn đề gia tộc, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Anh chỉ đơn giản là không muốn bị bó buộc bởi những quy tắc của nhà họ Chu, đặc biệt khi liên quan đến các cô gái.
Chu Luật Trầm dựa vào ghế, nhàn nhạt ra lệnh:
“Pha trà.”
Trang Minh định nói thêm, nhưng ánh mắt sắc lạnh và nụ cười nửa châm chọc của Chu Luật Trầm khiến anh lập tức im lặng.
“Anh là người của ai?” Chu Luật Trầm cất tiếng, ánh mắt như có lực áp bức.
Trang Minh đáp lời:
“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an toàn cho Nhị công tử.”
Cuối cùng, Trang Minh đi pha một ấm trà lão nham từ năm 1992.
Thuốc lá bị tịch thu, bật lửa bị lấy đi, điện thoại cũng không được giữ.
Mười người bảo vệ vây quanh, tất cả đều thu hết đồ cá nhân.
Không phải vì anh không thể đối phó với họ, mà đơn giản là anh không bận tâm.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bóng dáng của anh, khiến cả khung cảnh toát lên vẻ cô độc.
Trước tượng Phật, tiếng tụng kinh của vị trụ trì vang lên đều đặn.
Tiếng gõ mõ vang lên nhịp nhàng, xen lẫn lời niệm:
“Nam Mô A Di Đà Phật.”
Trước bàn thờ bằng gỗ lê.
Chu Luật Trầm ngồi ngay vị trí trung tâm, giả vờ thiền định.
Anh làm vậy chỉ để giữ mặt mũi cho bà cụ.
Bàn tay anh đặt bên mặt, ngón tay khẽ xoay chuỗi hạt Phật châu.
Đôi mắt anh lướt qua những trang kinh văn đã ngả vàng trên bàn.
Đó là bản “Kinh Tứ Thập Nhị Chương, Chương D.ục Vọ.ng Làm Chướng Ngại Đạo”, với đoạn viết:
“Phật nói: ‘Tình ái d.ục v.ọng không gì hơn sắc đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc là nguồn gốc của dục, và dục là cái lớn nhất, không gì có thể vượt qua.'”
Chu Luật Trầm hờ hững ngước mắt nhìn tượng Phật, khóe môi khẽ nhếch nụ cười mơ hồ.
Đôi tay dài, trắng trẻo, tao nhã lật qua một trang kinh, giọng nói thấp trầm:
“Không tham dục, vậy quyền thế và giàu sang để làm gì?”
Động tác gõ mõ của vị trụ trì chợt dừng lại, ông chắp tay trước ngực, cung kính cúi đầu:
“Cõi đời chìm nổi, được mất, danh lợi và tình duyên, xin đừng cực đoan.
Lòng có thanh thản, cuộc sống mới bình yên.”
Chu Luật Trầm nhắm mắt, dáng vẻ ung dung, lười biếng đáp lại, khẽ nhíu mày một cách ngông nghênh:
“Người xuất gia không nên nói lời dối trá.”
Trụ trì thở dài bất lực, quay về phía tượng Phật:
“Nam mô A Di Đà Phật, đệ tử tội lỗi.”
Rồi ông tiếp tục tụng kinh.
Chu Luật Trầm hoàn toàn không có lòng lễ Phật, chỉ ngồi đó như thưởng thức bộ kinh “Tứ Thập Nhị Chương”.
Đôi mắt trời sinh lạnh lùng, ánh nhìn lướt qua từng trang kinh, không chút động tâm.
Vị trụ trì vốn giỏi xem tướng người, nhận ra anh là người sinh ra đã mang mệnh phú quý, đến mức ngay cả ông cũng không nỡ nói nặng lời.
Tuy nhiên, mười bốn cuốn kinh Ngọc Luật dày đặc để anh chép phạt, Chu Luật Trầm không thèm nhìn tới.
Anh tiện tay ném chúng cho Trang Minh, giọng nói khàn khàn ra lệnh:
“Đi, đưa cô ấy đến đây.”
Trang Minh khựng lại, cố nhắc nhở:
“Đường đã bị phong tỏa.”
Rõ ràng anh không còn kiên nhẫn, giọng điệu đầy bực bội:
“Máy bay.”
Vốn quen với sự tùy tiện và bướng bỉnh của Chu Luật Trầm, Trang Minh cúi người đáp:
“Thưa nhị công tử, cả cửa trước lẫn cửa sau của chùa đều đã bị khóa.
Đại thái thái đã ra lệnh không cho ngài gặp ai, cũng không cho ngài rời khỏi đây.
Ngài phải chép kinh trong bảy ngày, học Phật pháp để tĩnh tâm, tránh bốc đồng.”
Đôi mắt sâu thẳm của Chu Luật Trầm hờ hững nhìn về phía Trang Minh.
Ánh mắt anh không hề chứa sự tức giận, nhưng lại khiến người khác không dám thở mạnh.
Trang Minh bất giác run rẩy, vội cúi đầu.
“Tôi không quan tâm bà ấy phong tỏa ở đâu.”
Chu Luật Trầm nhấp một ngụm trà, dáng ngồi tùy ý, giọng điệu đầy ngạo mạn:
“Tôi phải gặp người.”
Anh đã ngồi ở đây bốn tiếng đồng hồ, và tâm trạng lúc này không mấy dễ chịu.
Với vị công tử này, hình phạt lớn nhất trước đây chỉ là đứng trong thư phòng nghe trách mắng nửa tiếng.
Bắt anh ở lại đây nghe tụng kinh bảy ngày bảy đêm?
Quả là chuyện khó tưởng.
Trang Minh nén lại cảm giác khó xử, cẩn trọng đáp lời:
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Trong ánh nắng chiếu qua cửa sổ, bóng dáng Chu Luật Trầm hiện lên, kiêu ngạo và cô độc.
Trang kinh “Tứ Thập Nhị Chương” lật mở đến đoạn viết:
“Phật nói: ‘Tình ái d.ục v.ọng không gì hơn sắc đẹp.
Sắc là nguồn gốc của dục, và dục là cái lớn nhất, không gì có thể vượt qua.'”