Anh tháo dây an toàn, ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy cô gái nhỏ tan làm về nhà, tay ôm đầy đồ đạc, nào là cặp tài liệu, nào là máy tính.
Thấy anh, Thẩm Tĩnh đứng khựng lại, quay đầu nhìn qua cửa xe.
“Anh thật sự đến à?
Ông tôi sẽ đ.á.n.h anh đấy.” Cô không hề biết ông nội đã mời Chu Luật Trầm đến ăn tối để cảm ơn.
Chu Luật Trầm chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi bước lên bậc thang.
Thấy lão.
Lương đứng ở cửa niềm nở mời Chu Luật Trầm vào, Thẩm Tĩnh vội đuổi theo.
“Ông nội tôi mời anh đến đây?”
Anh gật đầu.
Cái gì?
Thẩm Tĩnh lảo đảo, gót giày vấp phải ngưỡng cửa.
Khi cô sắp ngã về phía trước, một cánh tay rắn chắc từ phía sau đã kịp vòng qua eo cô, giữ chặt, giúp cô không mất mặt.
“Cảm ơn.”
Chu Luật Trầm không nói một lời, cúi đầu nhìn ngưỡng cửa bằng gỗ đàn hương đã cũ kỹ theo năm tháng.
Lão Lương nhìn cảnh ấy mà giật mình.
May thay, Nhị công tử Chu nhanh tay nhanh mắt.
“Tứ Tiểu thư và ngưỡng cửa này thật có duyên.
Khi tiểu thư còn bé, thường bị ngã ở ngưỡng cửa này rồi khóc.
Các trưởng lão trong nhà thay phiên nhau ôm, dỗ dành, mà càng dỗ lại càng khóc to hơn.
Bao nhiêu năm nay, cửa chính nhà họ Thẩm sửa bao lần cũng không thay ngưỡng cửa này.”
Chu Luật Trầm chỉ bình thản đáp, “Thật vậy sao?”
Lão Lương thấy Nhị công tử Chu không hề giống lời đồn là người lạnh lùng, vô tình, càng vui vẻ trò chuyện hơn.
“Tiểu thư Tĩnh hồi nhỏ đi lẫm chẫm, thường vấp ngã ngay ngưỡng cửa này, khóc đến nỗi người lớn trong nhà phải thay phiên nhau dỗ.
Nhưng càng dỗ lại càng quấy, càng khóc to.”
Nghe xong, Chu Luật Trầm bước qua ngưỡng cửa, khẽ cười, “Phải rồi.”
Có vẻ, Nhị công tử Chu thực sự hiểu rõ điều đó.
“Dỗ thì cũng vẫn khóc, không dỗ cũng vẫn khóc, trán bị đập đến đỏ u thành cục.
Bà cụ phải đặt cho cô bé một biệt danh là ‘Tiểu Kiều Bao’.” Ông Lương kể, trên mặt đầy nụ cười.
Chu Luật Trầm bật cười trầm thấp.
Thẩm Tĩnh quay đầu, trừng mắt nhìn ông Lương.
“Chú Lương, đừng nói chuyện với người lạ!”
Lão Lương chỉ nghĩ đây là sự tình tứ của hai người, liền tiến lên, lấy tài liệu trong tay Thẩm Tĩnh.
“Tôi giúp cô mang vào, cô dẫn Nhị công tử vào nhà đi.”
Dường như Thẩm Tĩnh nói gì cũng không làm Chu Luật Trầm bận tâm, dù cô coi anh là người xa lạ hay cố tỏ ra muốn tránh xa, anh cũng chẳng tỏ chút giận dữ nào.
Anh không quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không quan tâm đến người, thì cũng không bận tâm đến lời nói.
Hôm nay là buổi tiệc gia đình hàng năm của nhà họ Thẩm.
Bác cả, bác hai và cô ba đều về dùng bữa.
Các anh chị lớn trong nhà đều dẫn theo bạn đời về.
Ông cụ vốn chỉ muốn mượn cớ mời một bữa cơm để cảm ơn, chẳng có ý gì khác, chỉ là chút lễ nghĩa.
Khi vào bàn, hai người không ngồi cạnh nhau.
Tạ Nam, bạn tốt của Chu Luật Trầm, tự nhiên ngồi cạnh anh, vô hình tạo khoảng cách giữa Thẩm Tĩnh và Chu Luật Trầm, như thể hai người cách biệt từ trời Nam đến đất Bắc.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Tĩnh cúi đầu ăn, không nói một lời.
Cứ để mọi người hiểu lầm đi.
Chu Luật Trầm không giải thích, cô cũng chẳng cần giải thích.
Cảnh ôm ấp đã để mọi người thấy, giải thích làm gì nữa?
Thà giả vờ nhân danh “bạn gái của Nhị công tử Chu” mà hưởng lợi còn hơn.
Dù gì, mấy ngày nay cô đưa hợp đồng hợp tác đi ký, các đối tác phía bên kia cũng kiên nhẫn hơn hẳn.
Sự xuất hiện của Nhị công tử Chu khiến không khí bữa tiệc gia đình trở nên ngượng ngập.
Chỉ có ông cụ Thẩm không sợ trời không sợ đất, thoải mái hỏi chuyện Chu Luật Trầm như đang tiếp đãi một vị khách bình thường đến dùng cơm.
Chu Luật Trầm, với phong thái của một công tử nhà danh giá, cư xử lịch thiệp và đúng mực, trò chuyện cùng ông cụ.
Thẩm Tĩnh nghĩ.
Chắc người này bỏ t.h.u.ố.c vào nước ông nội cô rồi.
Rõ ràng ông không thích cô dây dưa với họ Chu.
Hay là… vì chuyện xử lý nhà họ Trình và cân nhắc lợi ích giữa hai nhà, ông nội bị những hành động gần đây của Chu Luật Trầm thuyết phục?
Không thể nào dễ dàng như vậy được.
“Tiểu Tĩnh.”
Thẩm Tĩnh gần như vùi đầu vào bát cơm, chợt ngẩng lên, “Hả?”
Thẩm Từ khẽ đưa tay chạm mũi, nhẹ ho một tiếng, rồi nhỏ giọng nhắc, “Ăn chút rau đi, đừng chỉ ăn mỗi cơm.”
Đúng lúc tiếng trò chuyện trong bàn tiệc im bặt, lời của Thẩm Từ vang lên rõ mồn một, không sót chữ nào.
Chu Luật Trầm, ngồi cách cô như trời Nam đất Bắc, nhẹ nhàng liếc về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh khẽ nhếch môi, ý cười thoáng vẻ trêu chọc.
Thẩm Tĩnh đặt đũa xuống, dùng khăn lau miệng, rồi đứng lên nói, “Con no rồi.
Ông nội, mọi người cứ từ từ dùng bữa.”
Sau bữa tối.
Ông cụ Thẩm và Chu Luật Trầm ngồi uống trà trong sân trước, trò chuyện một cách nhàn nhã.
Qua những phút giây tĩnh lặng ấy, họ nói những gì, chẳng ai hay.
Dù lúc này Chu Luật Trầm đã thu lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, cư xử nhã nhặn và khiêm nhường, nhưng sự kiêu hãnh cao quý toát ra từ anh vẫn khiến người khác cảm giác như anh đứng ngoài mọi hỉ nộ ái ố của thế gian.
Đến lúc Chu Luật Trầm rời đi, Thẩm Tĩnh bị ông nội “ép” phải tiễn anh ra cổng.