Chính xác là hai năm bốn tháng, cô và Chu Luật Trầm đã ở bên nhau.
Cô từng tự hào khoe khắp nơi:
“Bạn trai tôi vừa xuất sắc vừa đẹp trai, tôi cũng phải cố gắng.
Chờ anh tiếp quản Tập đoàn Liên Hợp, tôi sẽ làm phu nhân tổng tài, cùng anh bước ra thế giới.
Chúng tôi sẽ là một cặp đôi hoàn hảo.”
Anh chưa bao giờ phản bác, thậm chí còn dạy cô kinh doanh, dạy cô cách sinh tồn.
Nhưng thực chất, Chu Luật Trầm rất khó chịu mỗi khi nghe cô nhắc đến bốn chữ “tiếp quản Liên Hợp”.
Anh sẽ nổi giận, nhíu mày, tỏ ra mất kiên nhẫn.
Hồi đó cô không hiểu.
Anh chỉ muốn giao Tập đoàn Liên Hợp cho anh trai mình.
Lúc đó, cô ngây thơ nghĩ: “Chẳng phải chỉ là anh trai nuôi của nhà họ Chu thôi sao?
Đâu có quan hệ huyết thống, anh em làm sao có thể thân thiết đến vậy?”
…
Trong nước, giữa trưa.
Thẩm Tĩnh tỉnh dậy, việc đầu tiên là theo thói quen mò tìm điện thoại trên gối.
Cô tựa lưng vào đầu giường, uể oải ngáp, rồi mở nhật ký cuộc gọi.
Trang Minh, cuộc gọi dài 2 tiếng.
Cô ngẩn người.
Tối qua say rượu, cô và Trang Minh có thể nói chuyện lâu như vậy sao?
Trang Minh, một người như robot, có thể trò chuyện với cô?
Cô không nghĩ nhiều, có lẽ say rượu bấm nhầm ai đó rồi quên không tắt.
Thẩm Tĩnh hoàn toàn không nhớ chuyện gì xảy ra vào nửa đêm, không chút ký ức.
Xuống lầu, cô thấy Thẩm lão gia đang ăn trưa, ông nhìn cô từ trên xuống.
Đêm qua là xe nhà họ Chu đưa cô về, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Cô chuẩn bị đi làm, nhưng Thẩm lão gia gọi cô lại:
“Còn muốn mài anh ta nữa sao?”
Thẩm Tĩnh quay đầu lại, không hiểu ý ông, liền cười đáp:
“Cháu mài cái gì cơ?”
Thẩm lão gia hừ mũi, nói với vẻ giận dỗi:
“Mài một khối sắt cứng.”
Cô nhún vai, cầm một hộp sữa lên hút, vừa nói vừa cười:
“Mài mãi không phải sẽ mòn sao?”
Ông cụ bật cười, vừa tức vừa buồn cười:
“Ăn no rồi đi, đừng sợ muộn.”
Cô vẫy tay chào:
“Chú Cửu tháng này trừ cháu 600 tệ, chú ấy thật ác độc quá.”
Mới giữa tháng mà cô đã đi làm muộn sáu ngày, 600 tệ không phải nhiều, nhưng cũng là bằng chứng rõ ràng cô hay lười biếng.
Tuy vậy, khả năng làm việc của cô rất tốt.
Trong sáu tháng làm việc ở công ty, các dự án cô nhận đều có lãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm lão gia cân nhắc một hồi, dù biết cô được người khác âm thầm giúp đỡ, nhưng thành tích rõ ràng.
Ông quyết định thăng chức cho cô, để cô vui vẻ.
Một chức quản lý nhỏ thôi cũng đủ khiến cô cười cả ngày, vui đến mức chỉ mời mỗi Tạ Khâm Dương đi ăn.
Mùa thu.
Thời tiết đã lạnh.
Cuối cùng, tin tức Chu Luật Trầm và Văn Hân kết hôn cũng đến tai cô, nhưng không ồn ào như cô tưởng tượng.
Cô chỉ có thể nói: “Chúc mừng.”
Không nhận được thiệp cưới, cô cảm thấy may mắn vì tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Bởi nếu nhận được, cô cũng không biết mừng bao nhiêu cho hợp lý khi chúc phúc cho người yêu cũ.
Lễ Trùng Dương, giao mùa, khí hậu hanh khô.
Cơn ho của Thẩm lão gia càng nặng hơn.
Sau khi đi qua vài bệnh viện, tiền tiêu như nước, sức khỏe của ông mới cải thiện đôi chút.
Ông nằng nặc đòi về nhà ở.
Ở cái tuổi gần đất xa trời, một cơn cảm cúm nhẹ vào mùa thu cũng khiến việc hồi phục trở nên chậm chạp hơn.
Vào đông, bệnh tình của ông trở nặng hơn nữa.
Lúc rảnh rỗi, cô dùng số tiền lớn mua đèn cầu phúc cho ông và bà ngoại, sau đó mang theo máy tính xách tay, đến một ngôi chùa ở ngoại ô để tĩnh tâm.
Người ta thường nói: “Tâm thành thì linh.”
Cô ăn chay, giữ mình trong sạch bảy ngày.
Từ tầng bậc đầu tiên, cô quỳ gối một cách thành kính, đến tầng bậc thứ mười ba.
Từ tay vị phương trượng, cô nhận lấy đèn cầu phúc, bước vào đại điện tiếp tục quỳ lạy.
Không mang theo áo ấm, đợt lạnh đột ngột của mùa thu ở Kinh Đô khiến cô run cầm cập, đành nhờ chú Lương mang quần áo đến.
Người đến không phải chú Lương, mà là Tôn Kỳ Yến.
Thấy người đàn ông đứng dưới bậc thang của chùa, cô hơi bối rối, giấu tay ra sau lưng:
“Anh đến Kinh Đô có việc sao?”
Tôn Kỳ Yến giơ túi đồ trong tay lên:
“Mang quần áo cho em.”
“Làm phiền anh quá.”
“Đến xem em thế nào.
Nghe nói em lên núi làm ni cô, anh phải đến xem em cạo đầu hay chưa.”
Câu nói đùa nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn cô, như muốn tìm xem liệu có vết thương lòng nào ẩn hiện không.
Tin Chu Luật Trầm sắp kết hôn, anh cũng mới biết sáng nay, khi nghe người trong giới bàn tán.
Anh sợ.
Sợ cô sẽ đau lòng, nên mới đến đây xem cô thế nào.
Nhưng cô lại rất bình thản, dịu dàng.
Cô cười ngọt ngào, cầm quả lê cắn, dáng vẻ thanh thản dưới làn khói nhang bảng lảng sau lưng.
Những người đi lễ chùa qua lại phía sau thành từng nhóm nhỏ, còn cô chỉ mặc chiếc áo thun xám giản dị, như hòa tan vào cảnh vật.
Tôn Kỳ Yến thu ánh mắt lại, bước lên bậc thang tiến về phía cô.
“Vào trong rồi nói.”