Họ xử lý lại vết thương, bôi t.h.u.ố.c và kê đơn t.h.u.ố.c uống cho cô.
Tôn Kỳ Yến đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn cô nuốt từng viên thuốc.
Đến chiều tối, bác sĩ căn dặn thêm vài điều rồi rời đi.
Thấy bác sĩ đi khuất, Tôn Kỳ Yến đi đến cổng sân, rút chìa khóa khóa lại.
Thẩm Tĩnh ngồi dựa bên cửa sổ, nhấp từng ngụm nước ấm, ánh mắt dõi theo từng hành động của anh, như thể có chút giận dỗi.
Rất hiếm khi thấy Tôn Kỳ Yến tỏ ra tức giận, anh luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, ôn hòa.
“Anh làm gì vậy?” cô hỏi.
Tôn Kỳ Yến ngượng ngùng xoa mũi, quay đầu cười nhẹ, giải thích:
“Chân em bị thương, anh sợ con mèo hoang kia làm phiền em nghỉ ngơi.”
Thẩm Tĩnh chỉ tay về phía bức tường:
“Mèo sẽ trèo tường hoặc chui qua lỗ, nó chưa bao giờ đi qua cổng.”
Tôn Kỳ Yến cảm thấy mình không giỏi nói dối, chỉ đáp gọn:
“Vậy sao.”
Không suy nghĩ thêm, Thẩm Tĩnh bật đèn bàn, cúi đầu đọc kinh Phật, cố gắng tĩnh tâm.
Phía bên Đông Các.
Do ban ngày chùa mở cổng cho bác sĩ vào, chuyện này Trang Minh biết rõ.
Anh đứng cạnh Chu Luật Trầm, đang dùng bữa tối, bình thản kể:
“Thẩm tiểu thư bị viêm vết thương đầu gối, m.á.u không ngừng chảy.
Bác sĩ đã đến chữa trị, cô ấy vẫn ổn.
Tôi định qua xem, nhưng cửa Đông Nhị Các bị khóa từ bên trong.”
Chu Luật Trầm nhìn chú mèo trên bậu cửa sổ.
Từ khi được cho ăn sơn hào hải vị, cộng thêm thức ăn mèo đắt tiền, con mèo này không còn sang Đông Nhị Các ăn ké nữa.
Anh nhếch môi cười nhạt:
“Bạn gái cậu à?
Trên đèn cầu phúc có ghi tên cậu đấy.
Còn quỳ mười ba tầng đá để thỉnh phúc cho cậu, sao lại không quan tâm đến cô ấy nhỉ?”
Trang Minh cẩn trọng trả lời:
“Không có.
Cô ấy cũng không quỳ, nhưng cô ấy từng gọi điện cho tôi khi say.
Số của tôi vẫn là liên hệ khẩn cấp của cô ấy, có lẽ cô ấy vẫn chưa đổi.”
Thực ra, số liên lạc khẩn cấp của Thẩm Tĩnh luôn là số của Trang Minh.
Lúc còn ở bên Chu Luật Trầm, Trang Minh được phân công quản lý những vấn đề của cô, nên anh trở thành người cô tin tưởng, dù có chuyện gì xảy ra, cô đều nghĩ đến anh đầu tiên.
Sau bữa tối.
Rõ ràng tối nay, Chu Luật Trầm không còn chút kiên nhẫn nào để tiếp tục chép kinh.
Thậm chí, anh khó chịu với tiếng mèo kêu, bảo Trang Minh đem nó ra ngoài.
Con mèo ngoái lại nhìn như không nỡ rời đi.
Trang Minh, dù từng chăm sóc nó, nhưng chẳng hề nảy sinh chút tình cảm nào với con vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con mèo hoang liền trèo tường chạy sang Đông Nhị Các.
Trang Minh ngước nhìn bức tường trắng đối diện, bên trong viện tối đen như mực, có lẽ người ở đó đã đi ngủ từ lâu.
…
Tuyết bắt đầu rơi nặng hạt.
Lúc hai giờ sáng.
Trước cổng Đông Nhị Các.
Phương trượng bị Trang Minh gọi dậy trong vội vã, cứ tưởng tuyết lớn đã làm sập mái hiên nào đó, ảnh hưởng đến giấc ngủ của nhị công tử Chu Luật Trầm.
Sự hốt hoảng hiện rõ.
Khi phương trượng đến nơi, liền hỏi:
“Có chuyện gì vậy?
Có chuyện gì sao?”
Chu Luật Trầm đứng trước cổng Đông Nhị Các, dáng người cao ráo thẳng tắp, chỉ nhàn nhạt nói ba chữ:
“Chìa khóa đâu.”
Phương trượng ngơ ngác: “Công tử, đây là sân của khách hành hương.
Theo quy tắc, lão nạp thực sự không thể đưa chìa khóa, điều này… điều này thuộc về sự riêng tư của họ.”
“Mở cửa.”
Anh không nổi giận, biểu cảm vẫn bình thản.
Nhưng trong màn đêm âm u, khí thế lại vô cùng áp đảo.
Phương trượng bất đắc dĩ, nghĩ đến số tiền hương khói mà Chu Luật Trầm đã quyên góp cho chùa, cuối cùng cũng lấy ra một chùm chìa khóa, tiếng va chạm leng keng vang lên trong tay.
Ông tiến lên mở khóa.
Chu Luật Trầm bước vào trong sân.
Phương trượng còn hỏi:
“Vậy sau đó thì sao?”
Trang Minh liền nhận lấy chùm chìa khóa từ tay phương trượng, lễ phép nói:
“Xin lỗi, nhưng cô gái đó thực ra là bạn của nhị công tử.
Xin đại sư cứ yên tâm.”
Phương trượng cười gượng:
“Nhị công tử đương nhiên không làm chuyện càn quấy trong chùa.
Nhưng từ hôm qua, khi ngài ấy hỏi ai ở Đông Nhị Các, lão nạp đã cảm thấy có điều kỳ lạ.”
Trong phòng.
Không bật đèn.
Ánh sáng nhờ nhờ của tuyết bên ngoài hắt vào, đủ để Chu Luật Trầm thấy rõ bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên giường.
Chăn không phải loại nhẹ như nhung thiên nga, mà là chăn bông dày nặng đè lên người cô, khiến cô ngủ không thoải mái.
Một bên chân bị thương của cô vắt ra ngoài chăn.
Chu Luật Trầm ngồi xuống mép giường, kéo tay áo lên hai lần.
Anh cẩn thận nâng chân cô đặt lên đùi, mở lọ t.h.u.ố.c mỡ mang theo, chuẩn bị bôi lên vết thương.
Vừa chạm tay vào vết thương, cô đã nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng đầy khó chịu.