Si Mê

Chương 290



Tay chống lên khung cửa bỗng cứng lại, Thẩm Tĩnh quay đầu, vừa hay thấy trên bàn có một lọ t.h.u.ố.c mỡ, bông gòn, và mấy viên t.h.u.ố.c con nhộng cô không đọc được tên.

Trên cuốn sổ mở ra, nét chữ của Chu Luật Trầm viết: “Mỗi ngày uống hai viên.”

Bên cạnh đó là một tấm thẻ đen in dấu của Ngân hàng Liên Hợp.

Nhìn cô thất thần, Tôn Kỳ Yến gọi nhẹ: “Ăn sáng trước đã, anh ta sáng nay đã xuống núi rồi.”

Thẩm Tĩnh lướt mắt qua bữa ăn: “Kỳ Yến ca, anh ăn trước đi, em ra ngoài chút.”

Tôn Kỳ Yến chỉ đáp: “Ừ.”

Thẩm Tĩnh đẩy cửa sân Đông Các, chỉ thấy một tiểu sa di đang dọn dẹp, quét tước, cả không gian trống trải, lạnh lẽo.

Cửa phòng vẫn mở, Thẩm Tĩnh bước vào.

Trên bàn, một nhà sư đang thu dọn những bản kinh văn đã chép.

Mấy tờ giấy rơi xuống đất.

Cô tiến đến, giúp nhặt lên: “Sư thầy, tôi có thể xem qua không?”

Tiểu sư thầy chắp tay thi lễ: “Đây là bản thảo của Chu tiên sinh, những tờ này là anh ấy không dùng đến.

Anh ấy đã xuống núi rồi.”

“Vâng, tôi biết.

Tôi chỉ muốn biết anh ấy phạm lỗi gì mà phải chép kinh văn.”

Tiểu sư thầy đưa giấy cho cô: “Cái này tôi không rõ.”

Giữa những tờ giấy tuyên trắng muốt, nét chữ ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Không còn thấy cái tên Thẩm Tĩnh trong đó.

Thẩm Tĩnh quay lại phòng mình, cầm lấy tấm thẻ, khoác đại chiếc khăn quàng len dày, rồi vội vã rời khỏi chùa.

Thấy cô cầm đồ bước đi, Tôn Kỳ Yến ném chìa khóa xe cho cô: “Em chạy thế sao đuổi kịp một chiếc xe bốn bánh?”

Ngôi chùa đã trở lại trạng thái mở cửa như thường ngày.

Chiếc Mercedes-Benz trắng nhỏ không thể đuổi kịp chiếc xe Hồng Kỳ.

Thẩm Tĩnh lái xe, trên ghế phụ là tấm thẻ đen và chiếc kẹp cà vạt mà người đàn ông kia để lại.

Cô đuổi theo đến khu phía Tây.

Chiếc Hồng Kỳ dường như không nhận ra có xe cô bám theo, càng không biết rằng người cầm lái chiếc Mercedes-Benz nhỏ bé đó chính là Thẩm Tĩnh.

Cô chỉ có thể nhìn chiếc xe Hồng Kỳ lái thẳng vào một đại viện lớn.

Nhân viên bảo vệ ở trạm gác chỉ cho phép xe Hồng Kỳ qua, chặn lại xe của cô, thậm chí không buồn bước xuống hỏi, chỉ đứng nghiêm chỉnh, tiếp tục làm nhiệm vụ.

Như thể họ vô hình trung tạo ra một ranh giới, nhắc nhở cô rằng, cô không thuộc về thế giới của vị Nhị công tử Chu kia.

Được thôi.

Nơi như vậy, đừng nói là con người, ngay cả chiếc xe của cô cũng không thể bước vào.

Cô khẽ xoay vô lăng, tự hỏi bản thân, tại sao chỉ vì một tấm thẻ và chiếc kẹp cà vạt mà cô lại đuổi tới tận đây?

Không mục đích, không phương hướng, Thẩm Tĩnh quay về ngôi chùa, đi ra tiền viện đốt nhang, quyên tiền hương khói, rồi từ biệt trụ trì xuống núi.

Về chuyện mở cửa phòng cô tối qua, trụ trì cảm thấy có lỗi, đích thân tiễn cô xuống bậc thang:

“Tối qua có làm phiền giấc ngủ của thí chủ không?”

Cô lắc đầu: “Không đâu.”

“Chu tiên sinh thường hay đến điện Thiên Vương đốt nhang sao?” cô hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trụ trì gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy từng đến, đến rồi thì bái.”

Thẩm Tĩnh cười nhạt: “Một người như anh ấy mà cũng đi đốt nhang bái Phật, thật hiếm thấy.”

Có lẽ, tính cách anh ta thực sự đã thay đổi.

Nhưng có một điều không đổi, đó là cách anh ta đối xử với tình cảm.

Ví dụ, dù có gặp lại hay không, dường như cũng chẳng quan trọng.

Tôn Kỳ Yến giúp cô xách đồ, đi bên cạnh.

Đầu gối của cô bị thương, cần ngồi tĩnh dưỡng mỗi ngày, sớm xuống núi tìm bác sĩ sẽ tiện cho việc hồi phục.

“Nhớ anh ta à?”

Thẩm Tĩnh thở dài: “Không, không muốn giữ đồ của anh ta.”

“Sao anh không gọi em dậy?” Thẩm Tĩnh hỏi thêm.

Lúc đó, quả thực Tôn Kỳ Yến đã nghĩ đến chuyện đ.á.n.h thức cô.

Nhưng anh tự hỏi, tại sao phải làm vậy?

Nếu Chu Luật Trầm biết, rất có thể anh ta sẽ hành động càng táo tợn hơn.

Đàn ông hiểu rõ đàn ông.

“Để anh mời em ăn thịt, nói là làm.” Tôn Kỳ Yến nói.

Đại viện phía Tây.

Phía sau tấm bình phong khắc chữ “Phúc” ngược đã có từ nhiều năm trước.

Chu Luật Trầm giao tập kinh văn đã chép tay cho lão thái thái.

Nhị thái thái của nhà họ Chu vẫn nằm trên ghế bập bênh bên bếp than, mỗi khi mùa đông đến, bà lại thích nghe tiếng củi cháy lách tách.

Lão thái thái đeo kính lão, xem từng trang kinh văn được chép ngay ngắn, nụ cười hiền từ hiện lên trên gương mặt.

Bà nói với giọng điệu sâu xa:

“A Trầm, bà chẳng phải đã nói cháu chỉ cần chép qua loa là được rồi sao?

Mỏi tay lắm, cháu chép nghiêm túc thế này, bà còn không quen nổi nữa.”

Chu Luật Trầm ngồi xuống chiếc ghế gỗ đàn hương gần đó, phủi nhẹ chuỗi tràng hạt trên bàn.

Một lúc sau, anh ngước nhìn lão thái thái: “Bà vốn không thích Văn Hân, vậy tại sao lúc trước còn đồng ý chuyện liên hôn, còn để hôn sự rầm rộ đến vậy?”

Lão thái thái cười:

“Thì sao nào?

Bà đồng ý chỉ vì không muốn hai nhà làm ầm ĩ đến mức khó coi.

Bà đồng ý thì cháu sẽ cưới à?

Cháu không cưới, nên việc bà đồng ý hay không đâu có liên quan.

Câu này còn phải hỏi sao?

Cháu nói như thể chỉ cần bà gật đầu là cháu sẽ cưới, bà hiểu cháu quá rõ rồi.”

“Cháu của bà, chắc chắn có bản lĩnh lật bàn.

Nếu không muốn, cháu không chỉ lật mặt Đại thái thái, mà ngay cả mặt ông nội cũng dám lật.”

Đúng là một nhân tài.