-Những con dấu sau Gia Khánh tôi không thấy có vấn đề gì lắm, nhưng lời tựa của Lý Đông Dương và mấy con dấu trước đó, tôi đều cảm thấy có vấn đề!
-Ý của ông là bức tranh được cất giữ trong Cố Cung kia là bị ngụy tạo trước thời Gia Khánh hay sao?
Lâm Lang khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi.
Viện trưởng Hoàng lặng lẽ gật đầu, nói:
-Trước đây quả thật tôi có nghĩ như vậy, tôi từng nghiên cứu kỹ lưỡng chữ của Lý Đông Dương, Lý Đông Dương là nhà thư pháp quả không sai nhưng trải nghiệm nhiều nhất của ông ta là ở mặt chính trị, chữ của ông ta không có gì đặc biệt lắm, không khó để ngụy tạo!
- Ấn chương giám định sau đó cũng như thế sao?
Viện trưởng Hoàng cũng có hiểu biết ít nhiều về đại hội đấu giá, trong số những người tổ chức đại hội đấu giá có những chuyên gia giám định tầm cỡ, trong đó trình độ của một số người thậm chí không thua kém gì ông ta.
Trong tình trạng như vậy, bọn họ dám nói rằng bức tranh đem ra đấu giá chính là đồ thật, nhất định cũng có nắm chắc phần nào.
Thế nên ông ta mới nói nhiều như vậy, bất kể là thật hay giả, sớm để Lý Dương và Lâm Lang xem trọng việc này cũng tốt.
Có điều trong lòng của Viện trưởng Hoàng, lại mơ hồ có một dự cảm không tốt, ông ta cảm thấy bức tranh này, sẽ gây chấn động rất lớn đối với bức tranh trong Cố Cung, đã có thể tác động đến bức tranh trong Cố Cung, vậy thì kết quả đương nhiên không nói cũng biết rồi.
- Thôi bỏ đi, chúng ta đi ăn cơm trước nhé, đói bụng quá rồi, còn thời gian ba ngày, bất luận là thật hay giả, ba ngày sau chúng ta có thể biết được rồi!
Nói xong những điều này, ông cụ liền cúp máy.
Ông cụ nói rất ít, cũng rất ngắn gọn nhưng Lý Dương lại nghe ra được, ông ta dường như cũng không đánh giá cao bức tranh trong Cố Cung.
Điều này cũng khiến cho Lý Dương đặt nhiều kì vọng hơn vào buổi đấu giá ngày kia.
Lý Dương không biết là, bọn họ cúp máy không lâu thì ông cụ lại gọi điện cho Viện trưởng Hoàng, bọn họ trò chuyện rất lâu, chừng hơn nửa tiếng đồng hồ.
Buổi sáng tất cả mọi người đếu không ra ngoài, đều ở lại trong khách sạn, chuyện về “Thanh minh thượng hà đồ” chỉ có Lý Dương, Lâm Lang và Viện trưởng Hoàng biết, không nói cho người khác biết.
Chuyện như vậy cũng không cần phải nói ra, khỏi phải dẫn đến rối loạn.
Không có cách nào, người ta vừa mới tặng mình một căn phòng trị giá trên trăm vạn Euro, hiện giờ không thể phớt lờ người ta, càng không cần nói tình cảm giữa Lý Dương và Hawes cũng không tệ.
- Ông Hawes, cám ơn sự hào phóng của ông!
Lý Dương mỉm cười nói một câu, tối qua khi Hawes đưa thẻ cho hắn, hắn còn không rõ lắm ý nghĩa của tấm thẻ đó, bây giờ hiểu rõ tồi, đương nhiên phải nói tiếng cám ơn trước.
- Ha ha, chúng ta là bạn bè mà,chuyện đó có gì đáng nói đâu!
- Vậy thì quá đáng tiếc rồi, nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày như vậy, hôm nay ông chơi vui vẻ nhé!
Hawes nhún vai, nói xong liền mỉm cười bỏ đi, lại chào hỏi với một người bạn khác, người như ông ta có rất nhiều bạn bè, ở đây dường như đi đến đâu cũng đều có người quen.
Lâm Lang cũng như vậy, chỉ có điều là ông ta không giao lưu với nhiều người, luôn ở bên cạnh Lý Dương.
- Đi thôi, chúng ta đến phòng trước đi!
Nhìn Hawes đang trò chuyện vui vẻ với người khác, Lý Dương khẽ lắc đầu, quay đầu lại cười, nói một câu với người bên cạnh.
Trong lòng Lý Dương đột nhiên hiểu rõ một chuyện, hắn ta tin rằng Hawes nhất định đã sớm biết chuyện “Thanh minh thượng hà đồ” sẽ được đem ra đấu giá, chỉ là không cho hắn biết mà thôi.
Với quan hệ của Hawes và tổ chức thần bí của bọn họ, không thể nào không biết chuyện này.
Nhưng Lý Dương cũng không để tâm đến điều này, quan hệ giữa ông Hawes và hắn chẳng phải đặc biệt gì, người ta có cho hắn biết hay không là quyền tự do của họ.
- Được, đi thôi!
Bạch Minh liền đáp lại một tiếng, buổi mát xa hôm qua rất thoải mái, hắn nôn nóng muốn thử ngay hôm nay, để hưởng thụ cuộc sống xa hoa của quý tộc.