thêm hai lần nữa, lần sau tiếng vang hơn lần trước, Vu Phóng nghe được còn thấy ngứa ngáy trong lòng, mắng thầm lão già Kim Dương, cả đống tuổi rồi còn giỏi chơi như vậy.
Chẳng mấy chốc nửa tiếng đã trôi qua.
Lục Tâm ngồi trên ghế, mặt hơi đỏ, không biết là do uống rượu hay là do lúc nấy k1ch thích quá.
Hắn ta híp mắt lại, thờ ơ bảo: “Đủ rồi, chúng ta về thôi.”
Hắn ta đang nóng lòng muốn thể hiện sức mạnh của bản thân trước mặt Vu Phóng và Kim Dương.
“Lục thiếu… Lục thiếu… a!”
Âm thanh vừa dứt, một tiếng hét thảm vang lên, còn mang theo chút run rẩy.
Lục thiếu giật mình mở choàng mắt, Vu Phóng và Kim Dương đang còn men rượu trong người cũng tỉnh hơn phân nửa.
Tên thuộc hạ lúc nãy Lục Tâm phái đi lúc này thất tha thất thểu chạy vào, một tay gã cầm cánh tay bị chặt đứt, máu me chảy ròng ròng.
Sắc mặt gã ta tái mét, mồ hôi túa ra trên trán, tràn đầy kinh hoàng: “Lục thiếu… tay của tôi… tay của tôi bị chúng nó chặt..”
“Rầm!”
Mắt Lục Tầm trừng to, tay hán võ mạnh xuống bàn: “Thẳng đó to gan quá nhỉ!”
Mặt hắn đỏ lên như bị Giang Ninh tát mạnh một cái, chỉ thiếu dấu của năm ngón tay nữa thôi!
Lúc nãy hắn vừa mới vỗ ngực đảm bảo, Giang Ninh sẽ phải nghe lời, tự chặt một cánh tay dâng lên để bồi tội.
Nhưng giờ thì sao?
Người hắn sai đi còn bị Giang Ninh chặt mất một cánh tay!
“Tên đó, tên đó còn nói…”
Người đó mất máu quá nhiều, giọng thều thào, đứng không vững xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Nó nói cái gì!”
Lục Tầm tức giận.
“Hắn nói, ai đến Đông Hải gây chuyện thì chỉ còn con đường chết!”