Không ngờ đám người rừng kia hoàn toàn không theo lối bình thường, thấy ông vừa có động tác, tất cả vũ khí săn b.ắ.n lập tức đồng loạt chĩa về phía một mình ông.
Hồ Huệ Quân tỉnh dậy, trông thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức không dám hé nửa lời.
Giang Dã vốn có tật ngủ dậy dễ cáu, đang ngủ ngon thì bị đánh thức, trong lòng tức anh ách!
Anh nhìn đám người kỳ lạ đang bao vây xung quanh, thoáng ngẩn ra một chút, rồi ngồi bật dậy, giọng đầy trêu chọc:
“Chương trình này đúng là thất đức, nửa đêm nửa hôm còn kiếm một đám người giả làm thổ dân, tới quấy rầy bọn tôi ngủ...”
Vừa nói, Giang Dã vừa đưa tay sờ thử mũi tên trên cung, cảm giác thô ráp, rồi còn buông thêm một câu:
“Nhìn cũng ra dáng đấy.”
Tộc trưởng Triệu đứng bên cạnh nháy mắt liên hồi, ra hiệu anh đừng làm bậy. Nhưng Giang Dã lại hoàn toàn không hiểu ý, thậm chí còn muốn giật cung tên của người ta ra nghịch thử.
Hậu quả của cái tính tùy tiện đó chính là — n.g.ự.c anh lập tức bị hai chiếc mác gỗ dí chặt, chỉ cần anh còn động đậy, cây mác sẽ đ.â.m thẳng vào lồng ngực.
Động tác này lập tức chọc giận Giang Dã, anh gằn giọng khó chịu:
“Thế nào, các người thật sự muốn g.i.ế.c tôi chắc?”
“Cậu mau im miệng lại đi!” Tộc trưởng Triệu cứng đờ cả người, chỉ có thể đứng bên cạnh sốt ruột, sợ đến c.h.ế.t khiếp rằng anh sẽ bị đám người rừng này g.i.ế.c thật.
Không chỉ Giang Dã tưởng đây là kịch bản, mà ngay cả khán giả đang xem livestream lúc này, cũng nghĩ đó là sự sắp đặt của chương trình.
【Anh Dã nói đúng, chương trình quá thất đức!】
【Không phải thật đấy chứ? Hồ Huệ Quân với Tộc trưởng Triệu sợ muốn c.h.ế.t rồi, chỉ có mình Giang Dã ngốc nghếch không biết sợ.】
【Chẳng phải lúc mới chiếu, chương trình đã nói là không hề có kịch bản sao? Nếu thật là kịch bản, e là ê-kíp phải ra hứng gạch đá đấy.】
【Nói thật, đám người vừa xuất hiện làm tôi hoảng đứng tim, cái thứ bôi trên mặt bọn họ nhìn khiếp quá.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bị Giang Dã gây náo loạn như vậy, những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy.
Lương Tư Tư vốn nhát gan, vừa mở mắt ra đã khóc òa, ôm chặt lấy Hồ Huệ Quân, nước mắt chảy ròng ròng, bối rối kêu:
“Chị, bọn họ là ai thế? Sao ai cũng trông đáng sợ vậy?”
Tình hình vốn đã căng thẳng, tiếng khóc càng làm mọi người thêm rối loạn.
“Tôi... tôi cũng không biết.” Hồ Huệ Quân khẽ lắc đầu, không dám cử động mạnh.
Đúng lúc hai người đang thì thầm, hai mác gỗ khác cũng đã chĩa thẳng vào họ. Lương Tư Tư sợ quá, vội trốn ra sau lưng Hồ Huệ Quân.
Đám người rừng ánh mắt hung dữ, tay cầm vũ khí săn, nhìn chằm chằm vào họ đầy cảnh giác.
Chẳng bao lâu, tên đàn ông cầm đầu kêu lên một tràng “chi chi qua qua”, rồi mười mấy người lập tức chia ra thành từng cặp, dùng cách 2 chọi 1, thô bạo bắt gọn cả sáu người.
“Vãi, làm thật hả?” Giang Dã chửi một tiếng, kết quả ngay sau đó, m.ô.n.g anh ăn liền một cú đá.
Anh loạng choạng mấy bước, quay phắt lại nhìn tên thổ dân vừa đá mình, tức tối mắng:
“Mẹ nó, dám đá ông hả?”
Giang Dã thậm chí còn có vẻ muốn lao lên solo một trận, trong khi tên thổ dân kia cũng đã nâng cao cây mác trong tay.
Tộc trưởng Triệu sợ to chuyện, vội vàng ngăn cản:
“Tiểu Giang, đám người rừng này e rằng không phải do chương trình sắp xếp đâu, cậu bình tĩnh lại đi!”
Tộc trưởng Triệu sốt ruột đến mức sắp khóc, sao anh ta lại không hiểu nổi ám hiệu của mình chứ!
Nghe vậy, Lương Tư Tư khóc càng dữ dội:
“Làm sao bây giờ, em còn trẻ, em không muốn c.h.ế.t đâu! Người của chương trình đâu rồi? Sao vẫn chưa đến cứu?”