Bên này.
Lương Tư Tư bị thô bạo quẳng xuống đất. Dọc đường, cô ta ngoan ngoãn không nổi, thậm chí còn cắn bị thương một tên dã nhân, khiến hai tên áp giải cô cực kỳ bất mãn, giữa đường đã tặng cho cô một trận đòn nên thân.
Vốn dĩ bọn chúng đã là dã nhân, quen thói thô lỗ, đừng hòng mong họ biết thương hoa tiếc ngọc.
Cũng vì ra tay không biết nặng nhẹ, nửa bên mặt của Lương Tư Tư đã sưng vù, dấu bàn tay đỏ hằn rõ rệt.
Bị hành hạ suốt một chặng, tóc tai Lương Tư Tư rối bù như kẻ điên, thêm gương mặt đầm đìa nước mắt, cả người trông thê thảm không thể nào thảm hơn.
“Hu hu hu ~ đau quá!” Cô ta bị quẳng xuống đất ngã ngay bằng mông, giờ thì m.ô.n.g đau, mặt cũng nóng rát bỏng.
Trình Vạn Thanh liếc thấy bộ dạng thảm hại ấy, mấp máy môi, cuối cùng lại thôi, không dám mở miệng.
Thôi, tốt nhất im lặng, kẻo lỡ nói sai lại chọc cô ta nổi giận.
【Con ác nữ này bị gì thế? Bị dã nhân đánh à?】
【Nhìn cái bộ dạng tang thương kia, chắc đúng rồi!】
【Tôi nói câu này có hơi quá không: đáng đời! Nếu tôi nhớ không lầm, lúc chương trình mới mở màn, cô ta còn khoe khoang rằng mình và Hạ Tầm Song là bạn thân nhiều năm, kết quả thì sao? Bản chất hai mặt bị lộ tẩy. Loại người lật mặt nhanh như trở bàn tay này, tốt nhất tránh xa thì hơn!】
【Muốn chửi thì chửi cả đôi đi! Đừng tưởng Hạ Tầm Song là thứ tốt đẹp gì. Với những chuyện từng làm trước đây, danh hiệu “nghệ sĩ mang vết nhơ” này đời đời gắn chặt.】
【Tôi là fan của anh Dã Tử, yêu ai yêu cả nhà, giờ quay sang thích Hạ Tầm Song thì sao? Không phục thì báo cảnh sát bắt tôi đi!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hu hu hu ~ tôi còn trẻ thế này, tôi không muốn c.h.ế.t ở cái nơi quỷ quái này, tôi nhớ mẹ tôi quá.”
Nước mắt của Lương Tư Tư như vòi nước hỏng, chảy liên miên không dứt, đã một hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa yên, “Tôi muốn gặp mẹ!”
“Cô còn lắm mồm nữa, tin không, lũ dã nhân này sẽ tiễn cô đi gặp mẹ ngay lập tức?” Giang Dã vốn nói năng chẳng bao giờ tử tế, bị cô ta khóc lóc quấy rầy, đầu óc ong ong như chịu cực hình.
Tộc trưởng Triệu thấy không đành, bèn đứng ra hòa giải:
“Được rồi Tiểu Giang, bớt lời đi, cô ta cũng đã như vậy rồi.”
Nghe vậy, Giang Dã hừ lạnh một tiếng:
“Không phải tự cô ta rước họa à? Ngoài cô ta ra, còn ai bị đánh đâu?”
Lời thì đúng, nhưng có phần quá phũ phàng.
Tộc trưởng Triệu ngượng ngùng nuốt lại câu vừa định nói.
“Không phải anh vẫn trông chờ Hạ Tầm Song đến cứu sao? Vậy tôi nói thẳng cho anh biết, từ nhỏ cô ta đã nhát gan sợ chuyện, ngay cả khi bị bắt nạt cũng chẳng dám hé răng, anh còn mong cô ta cứu mình ư? Nực cười!”
Lương Tư Tư vừa gắt gỏng với Giang Dã, vừa chật vật bò dậy.
Dù sao cũng đã thảm hại đến mức này, cô ta chẳng việc gì phải nhẫn nhịn nữa. Ai biết mình còn sống nổi mà chạy thoát không chứ!
“Nếu cô ta thật lòng muốn cứu anh, đã ra tay ngay tại chỗ cắm trại hoặc trên đường rồi, đâu cần đến cái chỗ rách nát này? Anh coi cô ta là bạn, chưa chắc cô ta coi anh là bạn. Tôi quen biết cô ta bao nhiêu năm, ghét nhất chính là cái kiểu giả nhân giả nghĩa đó, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Chỉ có loại ngốc như anh mới coi cô ta là bạn tốt, đúng là trò cười!”
“Mẹ kiếp, cô mà còn lắm mồm thêm câu nào nữa thì thử xem!” Giang Dã cuối cùng cũng bùng nổ, hệt như sắp xông lên cho cô ta một trận.