Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi

Chương 60: Người đâu rồi người đâu rồi? (1)



Quả nhiên, có người chống lưng thì cảm giác đúng là khác hẳn!

Lâm Vãn Niên nhấc tay gãi tai, chỉ thấy hắn ồn ào đến mức khó chịu, lạnh giọng quát:

“Câm miệng!”

Bị ánh mắt lạnh như băng đó quét tới, Giang Dã lập tức yếu ớt ngậm mồm lại. Hắn tức mà không dám nói, chỉ có thể lặng lẽ than thở trong lòng: Đáng ghét, đang hô hào hăng say thế cơ mà…

Giang Dã lén liếc hắn một cái, sau đó lại liều c.h.ế.t hướng về phía Hạ Tầm Song hét lên:

“Chị Song cố lên, chị là tuyệt nhất!”

【Hahaha, dáng vẻ rón rén này của anh Dã, y như một cô vợ nhỏ vậy.】

【Cái gì cũng sợ, anh Dã ơi, anh đúng là không được lắm rồi đấy!】

【Này đừng có nói bậy, anh Dã nhà mình được lắm, ai dám bảo không được!】

【Nhìn ra rồi, Giang Dã chính là kiểu bình thường toàn bị đè xuống đó, 23333】

【Thôi thôi, đừng cãi nữa, mau nhìn bên kia đánh nhau kìa!】

Giữa bãi đất trống, Hạ Tầm Song và Hương Hương đã giao đấu được vài hiệp, cả hai bên đều chẳng chịu nhường.

Ban đầu còn đánh khá hăng, nhưng Hương Hương vốn không phải dân chuyên, đánh lâu dần, sơ hở cứ thế lộ ra, chẳng mấy chốc đã thấy cô ta bắt đầu đuối sức.

Mà đã giao đấu, chỉ cần hơi chút bất lực thôi thì ván này xem như thua chắc.

Chẳng mấy chốc, Hạ Tầm Song dùng một chiêu khóa cổ, siết chặt Hương Hương trong cánh tay mình. Đối phương vùng vẫy mấy lần đều vô ích, vậy mà vẫn không chịu đầu hàng.

Tinh thần đó, Hạ Tầm Song khá là tán thưởng. Cô bèn dùng thứ tiếng bộ lạc còn chưa sõi mà nói:

“Sao? Còn muốn ăn thêm vài đ.ấ.m nữa à?”

“???”

Nghe xong, Hương Hương kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt như thể vừa thấy quỷ.

“Con nhóc này, vẫn chưa nhận ra ta sao?” Hạ Tầm Song đưa tay bật một cái “cốc” vào trán cô ta.

Động tác này, trước kia chỉ có một người từng làm với cô ta—Song Song.

Người trước mặt này, chẳng lẽ là…?

Không thể nào! Tuyệt đối không phải… trên người cô chẳng có chút bóng dáng nào của Song Song cả.

“Sao, còn chưa tin à?” Vừa dứt lời, Hạ Tầm Song lại búng thêm một cái vào trán.

Lúc này, A Dụ đi tới, trên mặt là nụ cười không sao giấu nổi, cất tiếng giải thích:

“A tỷ, cô ấy chính là Song Song.”

Song Song?

“Cô ấy thật sự là Song Song?” Đồng tử của Hương Hương bỗng mở lớn, tràn đầy khó tin.

“Ừm.” A Dụ gật đầu mạnh, “Em và cha đều xác nhận rồi.”

“Á á á á…” Cả bộ lạc lập tức vang lên tiếng hò hét. Giây sau, Hương Hương như một con khỉ hoang, nhảy phốc lên lưng Hạ Tầm Song.

Cảnh tượng ấy khiến mắt Giang Dã trợn tròn. Ai tới nói cho hắn biết đây là tình huống gì vậy?

Chỉ vừa quay đi một chốc, sao cảm giác cả thế giới đã thay đổi hết rồi?

“Chị Song quen bọn họ à? Còn biết nói tiếng bộ lạc nữa? Hả???” Giang Dã mặt đầy nghi hoặc.

Hắn quay sang nhìn Lâm Vãn Niên, định moi được câu trả lời, nhưng đối phương cứ như một pho tượng, chẳng buồn để ý tới hắn.

Dáng vẻ kia như thể đang nói: Đừng hòng moi được một chữ từ miệng tôi.

Khóe môi Giang Dã giật giật, được rồi, coi như hắn hỏi nhầm người.

Cuối cùng, chỉ có tộc trưởng Triệu lúng túng đáp một câu không chắc chắn:

“Chắc là… vậy đó!”

Ông cũng thấy thật kỳ lạ. Nếu không có kịch bản, làm sao Hạ Tầm Song lại quen biết đám người nguyên thủy này được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng họ rõ ràng là khách mời của 《Phép Tắc Của Rừng Rậm》, ai cũng biết chương trình này vốn không có kịch bản mà!

Chẳng lẽ riêng Hạ Tầm Song lại được sắp xếp ngoại lệ?

Giờ có lẽ chỉ còn cách giải thích này là hợp lý nhất.

“Song Song? Cậu thật sự là Song Song?” Hương Hương cứ ngỡ mình đang nằm mơ, hết lần này đến lần khác hỏi đi hỏi lại, chẳng biết mệt.

“Chuẩn không cần chỉnh!” Hạ Tầm Song bị cô nàng làm khổ đến suýt té mấy lần, may mà A Dụ ở bên kịp đỡ, “Được rồi, mau xuống đi! Nặng c.h.ế.t mất.”

Hương Hương từ lưng cô nhảy xuống, rồi lại ôm chặt lấy cô thêm một cái thật to.

【Ối dào ôi! Thấy cả xiong rồi, mù mắt mất thôi.】

【Ban nãy trời tối, máy quay còn xa nên thấy cũng bình thường, giờ đứng ngay trước đuốc sáng thế này, chắc phải làm mờ thôi chứ?】

【Hơi ghê thật, quả nhiên cái thứ đáng ghê tởm thì nên đi với thứ đáng ghê tởm.】

“Cậu từ bao giờ trở nên sến súa thế hả?” Hạ Tầm Song bất lực, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Giang Dã lại gần.

“Ư…” Giang Dã lắc đầu như trống bỏi, lập tức chui tọt ra sau lưng Lâm Vãn Niên, vẻ mặt sống c.h.ế.t không chịu qua:

“Tôi không qua đâu.”

“Qua đây mau, chẳng lẽ tôi ăn thịt cậu chắc?” Hạ Tầm Song dùng giọng uy hiếp.

Không phải chị ăn thịt tôi, mà là cái con nhỏ mọi rợ kia ăn thịt tôi ấy!

Giang Dã rõ ràng còn sợ hãi, chẳng dám tiến gần hai người, sợ lại bị cô nàng kia dính lấy. Khó khăn lắm mới thoát ra được, hắn tuyệt đối không muốn tự đưa dê vào miệng hổ nữa.

“Tôi đếm đến ba, nếu còn không lại thì tôi tống cậu lên giường cô ấy luôn!” Hạ Tầm Song bất đắc dĩ phải tung chiêu đe dọa.

Trời má, có cần chơi ác thế không?

Không còn là đồng đội nữa à, sao toàn dọa dẫm nhau thế này?

Mí mắt Giang Dã giật mạnh một cái, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhích từng bước nhỏ qua, nhìn rõ là hắn còn hoảng hồn lắm.

Dù gì thì vừa trải qua vụ “bị đè ngửa”, chuyện đó đã để lại cú sốc tâm lý nặng nề cho tâm hồn mong manh của hắn rồi.

Hạ Tầm Song nhìn mà chẳng biết nói gì hơn:

“Nhìn cậu nhát thế kia, tôi chẳng lẽ đem bán cậu chắc?”

“Cũng chưa biết được đâu.” Ai biết cô lại tính giở trò gì chứ! Giang Dã bây giờ chẳng còn chút niềm tin nào với cô nữa.

Đi được đến cách ba bốn bước thì hắn dừng, c.h.ế.t sống không chịu tiến thêm.

Hạ Tầm Song thở dài, bất đắc dĩ đi tới, tháo dây trói trên tay hắn, sau đó lấy bộ đồ treo ở cổ tay hắn ra, khoác lên người Hương Hương.

“???”

Thấy cảnh này, trong lòng Giang Dã gào thét: Chị lấy đồ của tôi mặc cho cô ta, thế tôi lấy gì mặc bây giờ?!

Bị bắt đến đây, hắn vốn chỉ có mỗi một bộ đồ, giờ không còn thì chẳng phải cởi trần luôn sao?

Hắn đâu phải kẻ cuồng khoe thân, trước bao nhiêu người thế này mà để trần trên thì xấu hổ c.h.ế.t mất!

Nhưng nghĩ đến cảnh nhỏ mọi rợ kia thường ngày chẳng mặc gì chạy loăng quăng, dường như còn khó coi hơn, hắn lập tức tắt lửa, thôi kệ.

Bỏ đi bỏ đi, đàn ông con trai, cởi thì cởi!

Hương Hương khoác bộ đồ của Giang Dã vào, vì vóc dáng nhỏ nhắn nên trông bộ đồ rộng thùng thình.

Chưa từng mặc đồ của thế giới văn minh, Hương Hương tò mò ngắm nghía khắp nơi, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, rồi vui vẻ nói:

“Song Song, tớ quyết định rồi, tớ nhường anh ta cho cậu đấy.”

Một người đàn ông thôi, sao thể so với tình nghĩa chị em được.

“……Hả?” Hạ Tầm Song ngơ ngác, nghe mà chẳng hiểu nổi cô ta đang nói gì.

“Cậu không phải cũng thích anh ta sao?” Hương Hương hất cằm về phía Giang Dã, “Cho cậu, tớ không cần nữa.”

Hạ Tầm Song: “……”

Cô từ khi nào thích Giang Dã chứ?!