“Làm gì được nữa? Bỏ đi!” Đạo diễn buông xuôi, dứt khoát vứt hết mặc kệ rồi bỏ đi.
Chuyện gì thế không biết!
Trước khi đi, ông ta còn không quên để lại một câu:
“Các người trông chừng màn hình giám sát cho tôi, có chuyện gì thì báo ngay lập tức.”
——
Đến trưa, mấy người trong nhóm “Gia tộc rừng rậm” bị đánh thức bởi một trận huyên náo.
Giang Dã mở mắt, ngẩn ngơ nhìn mái lá của căn nhà tranh một lát, mới dần nhớ ra mình đang ở trong bộ lạc người rừng.
“Anh Niên…” Giang Dã vừa nghiêng người gọi thì phát hiện chỗ nằm bên cạnh đã trống không, chẳng thấy bóng dáng Lâm Vãn Niên đâu.
Cậu ta ngồi dậy, vươn vai, ngáp một cái rồi hỏi những người khác:
“Anh ấy đâu rồi?”
Kỳ Mạt lắc đầu:
“Ra ngoài từ rất sớm rồi.”
Cô vốn ngủ không yên, mơ hồ thấy có người rời giường nên mở mắt nhìn thoáng qua, vừa hay thấy Lâm Vãn Niên đi ra ngoài.
“Đói quá đi mất!” Lương Tư Tư bực bội gãi đầu, nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, cô lại không nhịn được chửi một câu:
“Ồn c.h.ế.t đi được, không biết trong này còn có người đang ngủ à?”
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, gương mặt sưng vù của cô đã tiêu bớt hơn phân nửa, nhưng vẫn còn đau khi chạm vào.
Nghĩ đến ấm ức mình phải chịu tối qua, Lương Tư Tư nghiến răng nghiến lợi tức tối không thôi.
Dù sao giờ cũng không có Lâm Vãn Niên ở đây, lại chẳng có ống kính nào chĩa vào mình, cô lười chẳng buồn giả vờ nữa, cứ thế để bản tính thật bộc lộ ra, càng ngày càng thẳng thừng.
Mấy người khác cũng quen rồi với tính khí “động một chút là nổi nóng” của Lương Tư Tư, ai nấy chẳng thèm dỗ dành gì, cũng mặc kệ cô.
Ai mà chẳng có chút tính khí, phải không?
Thế nên cả nhóm rất ăn ý mà… phớt lờ luôn cô.
“Đi thôi, ra ngoài xem có chuyện gì.” Hồ Huệ Quân cẩn thận gấp gọn tấm da thú đang đắp.
Trình Vạn Thanh hôm qua đã bị dày vò quá độ, đến giờ cơ thể chắc vẫn chưa hồi phục lại, đến mức bên ngoài ồn ào như thế mà vẫn chẳng tỉnh giấc, thậm chí còn ngáy vang trời.
Tộc trưởng Triệu nhìn vậy không nhịn được bật cười:
“Tiểu Trình chắc bị dọa cho sợ hết hồn, cứ để cậu ta ngủ thêm đi!”
Cả nhóm bước ra khỏi nhà tranh, liền thấy một đám người rừng đang vây quanh đống lửa ca hát nhảy múa. Nhìn kỹ thì phát hiện một con dê nguyên con đã được xử lý, đang được xiên quay trên lửa nướng.
Không khó để đoán ra, đây chính là nghi thức ăn mừng trước bữa tiệc của bộ lạc.
Ngay sau đó, họ còn nhìn thấy Hạ Tầm Song, lúc này đang rất hòa hợp mà nhập vào đội hình của người rừng, khéo léo nhảy theo động tác của bọn họ.
Còn Lâm Vãn Niên thì lại ngồi yên ở một chỗ vắng vẻ, lặng lẽ dõi mắt nhìn đám người đang nhảy múa trước mặt.
Khác với tối qua, hôm nay phụ nữ trong bộ lạc đều mặc… quần áo.
Chỉ có điều… mấy bộ quần áo đó sao mà nhìn quen mắt thế nhỉ?
Đúng lúc Giang Dã còn đang thắc mắc, thì có mấy cô gái trong bộ lạc chạy lại, tỏ ý muốn kéo bọn họ vào cùng nhảy.
Hồ Huệ Quân thấy lạ nên vui vẻ đi theo cô gái đang nắm tay mình.
Còn Lương Tư Tư thì vốn đã chẳng có thiện cảm với đám người rừng này, bị họ chạm nhẹ một cái thôi cũng khó chịu muốn chết, như thể bọn họ là vi trùng vậy:
“Đừng có chạm vào tôi, tôi không đi đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù không hiểu lời cô nói, nhưng nhìn gương mặt sa sầm đầy chán ghét thì cũng đủ hiểu, cô chẳng muốn tham gia.
Cô gái kia thoáng ngượng ngùng cười một cái, rồi quay sang kéo Giang Dã đi thay.
Trong thoáng chốc, ngoại trừ Trình Vạn Thanh vẫn còn ngủ trong lều, với Lương Tư Tư kiên quyết không chịu nhập bọn, thì những người khác đều được đám người rừng nhiệt tình kéo ra nhảy múa.
Theo nhịp trống tay rộn rã, cả một đám người nhảy hăng say, ngay cả thành viên gia tộc rừng rậm cũng cười tươi rạng rỡ, trông ai cũng vui vẻ.
Phải nói thật, khi không còn cái vẻ hung thần dữ tợn kia, bọn người rừng này… trông cũng đáng yêu phết chứ đâu.
Giang Dã cũng dần quên hết chuyện khó chịu tối qua, bỏ qua mấy định kiến cổ hủ, anh ta nhận ra thực ra họ cũng chỉ là những con người bình thường, chỉ là sống trong môi trường khác biệt mà thôi.
【Anh Dã nhảy sung quá kìa, nhớ lôi cả Niên thần theo nữa nha!】
【Mọi người càng lúc càng thả lỏng rồi, quên mất bên kia đạo diễn đang rối loạn tìm người, haha!】
【Một đám loạn xạ nhảy nhót, có gì vui đâu! Rõ ràng đang cô lập Tư Tư nhà tôi, buồn cười ghê!】
【??? Hóa ra Lương Tư Tư cũng có fan á?】
【Cô gái bên trên mắt có vấn đề à? Vừa nãy ai là người từ chối tham gia, còn làm mặt khó chịu với cô gái người rừng? Giờ quay ngược lại nói người ta cô lập idol nhà cô? Tôi cạn lời luôn!】
“Chị Song, mấy bộ quần áo kia ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ tổ chương trình đã tới?” – vừa nhảy, Giang Dã vừa bất chợt hỏi.
Vì Hương Hương cứ quấn lấy Hạ Tầm Song, nên Giang Dã chẳng dám tới gần, nghĩ đến cảnh tối qua bị “xồ” thẳng vào người mà vẫn thấy rùng mình.
Người ta nói, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đề phòng một chút vẫn hơn.
“Cậu gặp người của chương trình rồi à?” Hạ Tầm Song trả lời qua loa, vẫn mải quấn quýt cùng Hương Hương, thi thoảng còn trêu chọc lẫn nhau.
Giang Dã lắc đầu: “Không hề!”
“Thế thì còn gì phải nói nữa.”
“Vậy… quần áo của bọn họ…” – Giang Dã dùng tay chỉ chỉ.
“Sao hả? Cậu cũng thấy quen mắt đúng không?” Chẳng hiểu sao, Hạ Tầm Song bỗng nở nụ cười gian tà.
“Ừ ừ ừ…” – Giang Dã gật đầu lia lịa.
“Là vì… tất cả đều là của cậu đó!” Hạ Tầm Song bật cười, “Cậu phản ứng chậm quá rồi đấy!”
“Cái gì???” Giang Dã hét toáng lên.
Hóa ra toàn bộ quần áo mà mấy cô gái người rừng đang mặc… đều bị lục lấy từ đồ của cậu?
Bảo sao nhìn quen mắt thế chứ!
Giang Dã trố mắt, khóe miệng giật giật liên hồi. Quần áo đó tuy không đáng giá mấy, nhưng giữa rừng sâu núi thẳm thế này, bị lấy sạch thì cậu biết xoay đâu ra đồ mà mặc nữa?
Ô ô ô… đến giờ cậu vẫn còn trần trụi đây này…
“Sáng nay tôi phát hiện ba lô của cậu với Lâm Vãn Niên bị họ lôi ra, vứt ở một góc. Bên trong có vài bộ quần áo, nên tôi bảo lấy ra mặc tạm thôi.”
Hạ Tầm Song nói, rồi an ủi, “Thôi mà, đừng keo kiệt thế. Về rồi tôi mua cho cậu quần áo mới, chịu không?”
Cái này đâu phải vấn đề có keo kiệt hay không!
Giang Dã ấm ức nhìn cô, vẫn không cam lòng hỏi tiếp:
“Chị… không chừa cho tôi lấy một cái à?”
“Nhiều người như thế không có quần áo, số đồ ít ỏi của cậu làm sao đủ được? Đến đồ của Lâm Vãn Niên cũng bị đem ra dùng hết rồi kìa!”
Nghe câu trả lời đó, Giang Dã đau khổ che mặt, từ từ nhắm mắt lại, rồi ôm n.g.ự.c thở dài:
“Được thôi… coi như chị lợi hại.”
Xem ra anh đành chấp nhận số phận làm “người rừng” thật rồi, tiếp tục trần trụi mà sống thôi.