1
Tôi ghét mùa hè.
Mùa hè năm thứ hai trung học, cơ thể chậm phát triển của tôi mới bước vào giai đoạn dậy thì, bắt đầu nảy nở.
Tôi ghét tiết thể dục.
Lúc chạy bền, tôi có thể cảm nhận rõ ràng bộ phận thừa ra kia đang lắc lư dưới bộ đồng phục học sinh.
Bọn con trai sẽ ầm ĩ trêu chọc nhau:
"Cậu nhìn lén n.g.ự.c của Lâm Hàm Thanh!"
"Biến! Cậu mới nhìn lén n.g.ự.c của Lâm Hàm Thanh ấy!"
……
Tám tuổi tôi mới vào tiểu học, năm nay vừa tròn mười tám.
Giống như việc đến trường, tuổi dậy thì của tôi cũng lần lữa mãi mới chịu tới, nhưng lúc tới lại vô cùng mãnh liệt.
Các bạn cùng lớp đặt biệt danh cho tôi là Bò sữa.
Giờ tự học buổi tối, tôi bị một viên giấy vo tròn ném vào lưng.
Hứa Ỷ Hạ, bạn cùng bàn của tôi, nhặt nó lên, mở ra rồi bật cười khúc khích.
Cô ta cầm bút lên, viết một câu lên tờ giấy rồi nhanh chóng quay người ném trả lại.
Như giọt nước b.ắ.n tung tóe trên chảo rán, nơi nào viên giấy đáp xuống, nơi đó liền vang lên những tràng cười rúc rích chế nhạo.
Buổi tự học buổi tối kết thúc, tôi chậm rì rì thu dọn bộ đề thi.
Các bạn cùng lớp lục tục ra về, tôi tắt đèn, đóng cửa sổ và cửa ra vào rồi lục lọi thùng rác.
Mò mẫm hồi lâu, cuối cùng tôi cũng moi ra được một viên giấy, vuốt thẳng nó ra:
"Mẹ của Lâm Hàm Thanh quả là có học thức, biết cách đặt tên phết."
"Mẹ của nó là gái làng chơi đó."
"Bò ăn cỏ, Hàm Thanh = ăn cỏ, Lâm Hàm Thanh = bò rừng."
"Mắc cười c.h.ế.t mất!"
"Ngày 14 tháng sau đi xem phim không?"
"Ok."
……
Tôi đi đến bảng trực nhật, đối chiếu nét chữ, tìm xem thủ phạm là ai.
Kẻ đầu têu là Trương Dĩ Kiều.
Kẻ cầm đầu bọn con trai, cậu ấm được mọi người nghênh đón.
Người hùa theo là Hứa Ỷ Hạ.
Bạn cùng bàn kiêm cùng phòng của tôi, thường khoe khoang khắp nơi về người bố làm cảnh sát của mình.
Lại là hai người họ.
Không biết từ lúc nào, tôi đã trở thành chủ đề bàn tán của các bạn cùng lớp.
Những ánh mắt châm chọc, sự cô lập âm thầm và tờ giấy nhàu nát khiến tôi nhận ra, hình như bản thân đang trở thành một trò đùa.
Đàm tiếu về chuyện gia đình tôi, nhìn chằm chằm vào chiếc quần l.ó.t bị lộ ra dưới bộ đồng phục học sinh của tôi, đặt cho tôi những biệt danh khó nghe……
Quần đồng phục của tôi bị dính m.á.u k.i.n.h nhưng không ai chủ động nhắc tôi.
Mọi người đều đang chờ xem trò cười của tôi.
Tôi nằm bò ra bàn chợp mắt một chút, bọn họ liền bàn tán về những chuyện đáng xấu hổ của tôi.
Một người bạn cùng lớp có lòng tốt nói: “Làm vậy hình như không ổn đâu?”
"Hả?" Hứa Ỷ Hạ nói với giọng điệu vô tội: "Tôi tưởng các cậu đều biết chứ."
Trần Lộ Lộ, một cô bạn chơi chung với cô ta tiếp lời: "Biết gì chứ?"
Hứa Ỷ Hạ nói: "Lúc nhỏ, Lâm Hàm Thanh từng theo mẹ nó đi lừa đảo t.ì.n.h d.ụ.c đó."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
Trương Dĩ Kiều dẫn đầu sáp lại, thích thú hỏi cặn kẽ chi tiết.
"Chuông reo rồi, còn tụ tập ở đó làm gì thế?"
Châu Ứng Hòe, chủ nhiệm lớp mới của học kỳ này, cầm một chiếc cốc giữ nhiệt bước vào.
Ánh mắt sau tròng kính của anh lạnh như băng: "Bắt đầu giờ học."
Châu Ứng Hòe có khuôn mặt rất thu hút ánh nhìn, nhưng lại đến làm giáo viên ở một thị trấn nhỏ.
Đôi mắt anh hẹp dài, đuôi mắt cong cong.
Các bạn nữ đều nể mặt anh mà giữ im lặng, nhưng tên cầm đầu đám con trai, Trương Dĩ Kiều, vẫn cười lớn.
Lớp chúng tôi có rất nhiều học sinh cá biệt.
Anh chàng xui xẻo này vừa nhận việc đã bị trưởng phòng giáo vụ ném cho một củ khoai nóng bỏng tay.
Châu Ứng Hòe xắn tay áo lên nói: “Người đầu têu gây rối bị phạt dọn dẹp vệ sinh.”
"Chế ra cái quy định c.h.ế.t t.i.ệ.t gì vậy?" Trương Dĩ Kiều cười nhạo: "Tôi sẽ kêu bố tôi báo cáo lên bộ Giáo dục!"
Bố của Trương Dĩ Kiều vừa có tiền vừa có quyền, cậu ta ỷ vào đó mà ngang ngược bá đạo ở trường.
Hơn nữa, cậu ta cũng như tôi, đi học muộn một năm.
Lý do trì hoãn lại hoàn toàn khác với tôi, cậu ta bị chiều hư, muốn chơi thêm một năm nữa cho đã.
Châu Ứng Hòe cầm viên phấn lên nói: "Biết rồi, trước khi bị sa thải, chúng ta ôn lại công thức trước đã."
Lời mỉa mai này khiến đám nhóc bên dưới cười khúc khích, Trương Dĩ Kiều bĩu môi: "Xì."
Châu Ứng Hòe quay người lại viết lên bảng, nét chữ nết người, ngay thẳng, nghiêm khắc và tỉ mỉ.
Chữ viết trên bảng với tôi không khác gì sách thánh, tôi vờ như đang lắng nghe nhưng thực ra tâm trí đã lang thang đến tận nơi nào.
Tôi nghĩ về mẹ.
Mẹ tôi là một phụ nữ xinh đẹp và thông minh.
Bà ấy không được đi học, biết bản thân có ngoại hình xinh đẹp nên đi làm cái nghề đáng xấu hổ kia.
Tôi là được sinh ra trong quá trình bà ấy hành nghề.
Tôi thừa hưởng vóc dáng nở nang, đôi đồng tử đen lay láy, nước da trắng nõn và đầu óc gian xảo từ bà.
Che giấu ác tâm cũng giống như việc phải cẩn thận để không bị cảnh sát bắt.
Trong trò chơi do Trương Dĩ Kiều và Hứa Ỷ Hạ bày ra này, là một con mồi, tôi không thể khinh suất kinh động đến kẻ đi săn.
Sau giờ học, tôi không mang theo mảnh giấy đi mách với Châu Ứng Hòe.
Suốt chín tháng trời, tôi kiên trì thu thập những mảnh giấy sau tiết tự học buổi tối, bắt chước nét chữ của Trương Dĩ Kiều.
Trước khi về ký túc xá, tôi thường đến khu rừng phía sau giảng đường để cho mèo ăn.
Nó là một con mèo có tên Hữu Tài, đôi mắt xanh biếc, màu đen tuyền và gầy trơ xương.
Nó l.i.ế.m túi snack trong thùng rác, tôi vuốt ve nó.
Đợi đó, Trương Dĩ Kiều.
2
Hôm nay là ngày 14 tháng 10, ngày mà Hứa Ỷ Hạ hẹn Trương Dĩ Kiều đi xem phim.
Tiết cuối của buổi chiều là tiết thể dục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-1.html.]
Tôi đổ rất nhiều mồ hôi, nên đã cởi bớt một cúc trên cổ áo.
Dưới lớp áo ướt mèm, hình dáng của chiếc áo lót như ẩn như hiện.
Những ánh nhìn chọc ghẹo tia tới chỗ cổ áo tôi.
Hứa Ỷ Hạ đi tới: "Cậu không mang theo áo khoác sao? Thế này sẽ bị nhìn thấy hết đó."
Tôi thản nhiên nhìn cô ta: “Không, tôi thấy nóng.”
Hứa Ỷ Hạ tô son không màu, môi cô ta bóng hồng.
Cô ta rất biết cách ăn diện, trang điểm nhìn rất tự nhiên.
Còn tôi, túi quần đi học bị rách còn không biết vá.
"Có nóng thì cũng phải mặc áo tử tế chứ!"
Cô ta khoanh tay tỏ vẻ lo lắng:
"Cậu cũng biết mình đặc biệt mà, người ta sẽ nói ra nói vào……"
Tôi gặng hỏi: "Đặc biệt chỗ nào? Nói gì chứ?"
"N.g.ự.c của cậu, n.g.ự.c đó."
“Chẳng lẽ tôi mặc kín cổng cao tường thì người ta không nói nữa chắc?”
"Chắc, chắc vậy, tôi có biết đâu."
Ánh mắt cô ta đảo quanh, dừng lại trên sân bóng cách đó không xa.
Ánh nắng chói chang khiến tôi phải nheo mắt lại, nhìn theo hướng ánh mắt của cô ta.
Một chàng trai cao lớn đang đứng dưới vành bóng rổ uống nước.
Mấy đứa con trai khác vây quanh cậu ta không khác gì vệ tinh quay quanh trái đất.
Chàng trai trẻ có khuôn mặt điển trai, mái tóc rối ngỗ ngược.
Những giọt mồ hôi trên trán cậu ta lấp lánh như mảnh thủy tinh vỡ.
Cậu ta chính là Trương Dĩ Kiều.
Đối với tôi, Trương Dĩ Kiều so với mảnh thủy tinh vỡ không khác nhau gì mấy.
Cậu ta là một mảnh rác xinh đẹp.
Nhưng trong mắt Hứa Ỷ Hạ, cậu ta giống như một ngôi sao sáng chói.
Cô ta gần như bị Trương Dĩ Kiều mê hoặc.
Thế nên, cô ta không bỏ lỡ bất kỳ chủ đề nào để có thể chuyện phiếm với cậu ta.
Điểm số, trò chơi, thú cưng……và tôi.
Cô ta nghe được chuyện quá khứ của mẹ tôi từ bố mình, lấy tôi ra làm đề tài bàn tán, truyền giấy qua lại với Trương Dĩ Kiều.
Cô ta khiến quá khứ mà tôi cật lực muốn quên đi, gắn bó với tôi như hình với bóng.
Tôi biết mọi toan tính trong đầu cô ta, vì tôi đã lén xem trộm nhật ký của cô ta.
Nhật ký tình yêu bí mật.
Quyển nhật ký được cất trên giá sách trong ký túc xá.
Thiết Mộc Lan
Mật mã rất dễ đoán, là ngày sinh nhật của Trương Dĩ Kiều.
Có đôi khi, cô ta viết: "Xin lỗi nhé, Hàm Thanh."
Phía sau còn tặng thêm một cái mặt cười rất tươi.
Giống như quyển nhật ký chính là nơi cô ta xám hối tội lỗi của mình.
Cô ta vừa là người xưng tội, vừa là linh mục giải tội.
Cô ta viết ra những bí mật của mình, kể lể những tội lỗi của mình rồi tự thay mặt Chúa trời tha thứ cho chính mình.
Nhưng tôi không tha thứ cho cậu đâu, Ỷ Hạ.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cong môi cười:
"Ỷ Hạ, cho tôi mượn áo khoác của cậu được không?"
Cô ta cởi áo khoác đưa cho tôi nhưng lại lưỡng lự không nói.
Tôi nói thêm: “Tối về ký túc xá tôi giặt cho.”
Cô ta chắp tay lại, chớp mắt nói: "Làm phiền cậu nhé, Hàm Thanh!"
Lúc cô ta quay đi, tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta.
Dây áo n.g.ự.c ren như ẩn như hiện rất hợp với cô ta.
Trương Dĩ Kiều bước lại gần, lấy áo của mình khoác lên cho cô ta.
Tiếng gào rú la ó trêu chọc của đám nhóc vang cả một góc.
Trương Dĩ Kiều dường như cảm nhận được ánh mắt, quay lại liếc nhìn n.g.ự.c tôi.
Tôi thấy mình như một con chuột trong cống nước.
Chú chuột chứa đầy một bụng xấu xa, chờ thời cơ đến.
Trong tiết tự học buổi tối, Hứa Ỷ Hạ đang nằm bò ra bàn.
Trương Dĩ Kiều đi tới, lấy mảnh giấy trên bàn của cô ta.
Bọn họ toàn nói chuyện bằng cách chuyền giấy.
Nhưng vừa rồi mảnh giấy kia đã bị tôi đổi rồi.
Trương Dĩ Kiều về lại chỗ ngồi, mở tờ giấy ra.
Tôi liếc sang thì thấy đáy mắt cậu ta thấp thoáng ý cười mỉa mai.
Chắc chắn là cậu ta đã hiểu ý nghĩa của lời nhắn trên mảnh giấy: Hẹn gặp ở rừng cây, nhớ mang theo tiền.
Chữ viết nguệch ngoạc, không phải của Hứa Ỷ Hạ.
Thế thì của ai được chứ?
Là tôi.
Đó là lời nhắn tôi viết cho cậu ta.
Là một lời mời phi đạo đức.
Tôi nghĩ Trương Dĩ Kiều sẽ không từ chối tôi.
Chiều nay, cậu ta còn lén nhìn n.g.ự.c tôi mà.
Hoàng hôn mùa hè, không khí tràn ngập hương vị mồ hôi và hormone.
Chúng tôi đang độ thanh thiếu niên, khó mà che giấu sự xao động.
Bản thân đang độ xuân thì, thật khó để từ chối bản năng.
Đến Adam cũng khó lòng cưỡng lại sự cám dỗ của trái cấm.
Huống hồ, cậu ta chỉ là một nam sinh trung học.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, tôi chậm rãi thu dọn tập đề thi.
Trương Dĩ Kiều nói với Hứa Ỷ Hạ rằng cậu ta phải tìm bài kiểm tra, bảo cô ta đi trước.
Hứa Ỷ Hạ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
"Được, vậy mình ra cổng trường trước nhé. Lộ Lộ, quay về nhớ gửi giấy nghỉ phép cho mình với nhé."
Trần Lộ Lộ gật đầu, nhìn cô ta khoác chiếc áo đồng phục rộng thùng thình của Trương Dĩ Kiều rời đi.
Không lâu sau, mọi người trong lớp đều đã về hết.
Trương Dĩ Kiều và tôi kẻ trước người sau ra khỏi lớp.