Sinh Trưởng Hoang Dã

Chương 17



Hứa Ỷ Hạ nói cô của con bé cũng bị bệnh u.n.g t.h.ư, đã được chữa khỏi tại Bệnh viện Ung thư ở Bắc Kinh.

 

Các chuyên gia giỏi giang, gan dạ đã đưa cô của con bé lên bàn mổ.

 

Sau vài giờ phẫu thuật cắt bỏ khối u, cô của con bé nằm viện thêm vài tháng rồi được xuất viện.

 

Hứa Ỷ Hạ nghiêm túc nói: “Bây giờ vẫn đang ăn no ngủ kỹ đấy!”

 

Tôi bị suy nghĩ của con bé làm lung lay, nhưng khoản phí phải chịu rất cao, con bé giơ điện thoại lên: “Cậu có thể gây quỹ từ thiện.”

 

“Đây không phải là kêu tôi đi xin tiền người ta sao?” Tôi nói: “Thật xấu hổ.”

 

"Xấu hổ! Xấu hổ!" Con bé liếc tôi: "Thể diện của cậu quan trọng hay mạng sống của mẹ cậu quan trọng hả?"

 

Tôi im miệng, nhìn trang web đang hiển thị trên điện thoại con bé: “Èo, còn phải viết miêu tả hoàn cảnh.”

 

Hứa Ỷ Hạ đưa điện thoại cho tôi: "Không phải cậu viết văn giỏi lắm à? Viết càng giật gân thì tiền kiếm được càng nhiều."

 

“Vậy, vậy chẳng phải là đang ra vẻ đáng thương sao?”

 

"Lâm Hàm Thanh, mặt mũi quan trọng hơn, hay là tính mạng của mẹ cậu quan trọng hơn?"

 

“……Tôi viết.”

 

Tôi cất tiền vào túi, ngồi trong căn nhà thuê viết bản thảo.

 

Viết ra giấy tất cả quá khứ bi thảm của tôi và trải nghiệm đau đớn của mẹ tôi.

 

Sau đó công khai ra ngoài, mong có người rủ lòng thương xót.

 

Tôi viết liên tiếp vài bản nháp nhưng không có bản nào ưng bụng, tôi vò chúng thành viên rồi ném xuống đất.

 

Ngày mai, tôi và Hứa Ỷ Hạ sẽ ra ngoài thảo luận với nhau một chút.

 

Ngày hôm sau, tôi và Hứa Ỷ Hạ gặp nhau, ghé thăm một vài cửa hàng giá rẻ thì đột nhiên di động của tôi reo lên.

 

Là cuộc gọi của dì hàng xóm - một linh cảm chẳng lành hiện lên trong đầu tôi.

 

Tôi nhấn nút trả lời, đầu bên kia ồn ào, hỗn loạn, còn có tiếng còi hú chói tai.

 

"Thanh Thanh, dì xin lỗi con, dì đã nói với mẹ con về chuyện thực phẩm chức năng.

 

“Mẹ con để tâm, đi tìm bài thuốc dân gian, nhưng lại bị lừa rồi!”

 

“Hôm nay mẹ con đi bệnh viện, dì không yên tâm nên đi theo……”

 

“Sao vậy?” Hứa Ỷ Hạ đang gặm kem: “Sắc mặt xấu vậy?”

 

“Mẹ tôi xảy ra chuyện.” Sắc mặt tôi tái nhợt cúp điện thoại, nắm lấy cổ tay con bé: “Đi bệnh viện!”

 

Tôi và Hứa Ỷ Hạ chạy một mạch đến khoa ngoại trú của bệnh viện.

 

Phía dưới khu nội trú của bệnh viện đông nghịt người, còn có người của đội cứu hỏa đang bố trí đệm hơi cứu hộ.

 

Tôi nhìn lên, thấy một bóng người gầy gò trên sân thượng của khoa nội trú.

 

Là mẹ tôi.

 

Tôi bấm số gọi đi, chuông reo rất lâu bà ấy mới chịu nhấc máy.

 

"Mẹ!" Tôi khàn giọng hét lên: "Mẹ đang làm gì vậy?"

 

"Thanh Thanh, mẹ có lỗi với con, mẹ bị lừa tiền rồi."

 

"Nhà mình cũng chẳng có nhiều."

 

Tôi chen qua đám đông, cố gắng vào bệnh viện, lên tầng trên cùng.

 

"Học phí của con cũng mất rồi."

 

Tôi ấn mạnh nút thang máy, cầu mong nó đi xuống nhanh hơn.

 

"Con có khoản vay sinh viên mà, mẹ ơi!"

 

"Con vào đại học còn phải đưa mẹ đi cùng, mẹ thực sự có lỗi."

 

"……"

 

"Thanh Thanh, hôm nay mẹ đang dọn rác, nhìn thấy những gì con viết rồi."

 

"……"

 

"Con viết rằng mình đang rất khổ sở, con muốn vào đại học còn phải chăm sóc mẹ."

 

"Con viết vì muốn quyên tiền, con không có nghĩ vậy!"

 

“Mẹ nghĩ thế này, dù sao bệnh cũng không thể chữa khỏi, mẹ không muốn gây thêm phiền toái cho con.”

 

Cảm xúc của tôi bị mất kiểm soát, tôi hét vào điện thoại:

 

"Mẹ điên à? Mẹ như thế này mới là đang gây rắc rối cho con đó!"

 

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng gió rít và tiếng khóc tuyệt vọng của bà.

 

Có một nhóm người đang canh giữ hành lang trước sân thượng.

 

Hứa Ỷ Hạ đang cầm kem cao giọng: "Đây là con gái của bà ấy, để cô ấy qua! Để cô ấy qua!"

 

Đầu bên kia điện thoại, mẹ tôi vẫn đang nói:

 

"Mẹ đã mua bảo hiểm rồi, nếu mẹ c.h.ế.t, công ty bảo hiểm sẽ trả cho con——"

 

Tôi đá tung cánh cửa sắt trên sân thượng, hét lên:

 

"Lâm Mỹ Quyên! Đồ đại ngu!"

 

Mẹ tôi cầm điện thoại, hoảng hốt quay lại nhìn tôi, mặt đầy nước mắt.

 

Lính cứu hỏa ở một bên cong lưng vào tư thế chuẩn bị hành động.

 

Tôi khóc lớn: “Công ty bảo hiểm không chi trả cho việc t.ự t.ử!”

 

Sắc mặt bà đột nhiên tái nhợt.

 

Tôi vừa khóc vừa mắng bà: "Đồ ngốc! Nhảy lầu từ tầng bảy làm sao mà c.h.ế.t được?"

 

Bà ngây ngốc: "Tại sao, tại sao không thể……"

 

"Mẹ sẽ trở thành người thực vật, sau đó con phải nuôi mẹ cả đời!"

 

“Mẹ không phải muốn như vậy……”

 

"Vì vậy đừng c.h.ế.t! Đừng c.h.ế.t! Mẹ ơi!"

 

Mẹ tôi vẫn ôm hy vọng: “Thực sự không được bồi thường sao?”

 

Lúc bà đang hỏi lại thì vài người đàn ông lao tới ôm lấy eo bà!

 

Mẹ tôi đá chân loạn xạ, vùng vẫy dữ dội.

 

Tôi lao tới, dùng hết sức tát bà ấy một cái thật mạnh.

 

Bà ngừng vùng vẫy, sững sờ ngồi đó.

 

Hứa Ỷ Hạ đi tới, thấp giọng nói: "Hàm Thanh……"

 

"Mẹ bao nhiêu tuổi rồi? Lâm Mỹ Quyên! Đã làm sai lại còn làm mình làm mẩy?"

 

"……"

 

"Mất thì cũng mất rồi, con sẽ báo cảnh sát, rồi xin vay tiền sinh viên! Mẹ nghe rõ chưa?"

 

"……"

 

"Mẹ nghe rõ chưa? Lâm Mỹ Quyên!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-17.html.]

"Mẹ rõ rồi."

 

Hai chân tôi nhũn ra, ngã ngồi xuống đất, nước mắt không cầm được rơi lã chã.

 

"Mẹ, sao mẹ ngốc vậy."

 

Tôi nghẹn ngào bò tới choàng tay qua đôi vai gầy của bà:

 

“Đã bảo mẹ đọc nhiều sách hơn đi rồi mà.”

 

28

 

Sau khi đến đồn cảnh sát viết bản tường trình về, tôi gặp Trương Dĩ Kiều.

 

Cậu ta đang đứng dưới nhà đợi tôi.

 

Tôi định đi vòng qua cậu ta, nhưng cậu ta lại mở miệng nói: “Ba tôi muốn khởi động một dự án từ thiện.”

 

Tôi nói với mẹ: “Mẹ lên trước đi.”

 

Mẹ gật đầu, tôi vẫn không yên tâm nên đưa mẹ lên lầu, nhờ dì Tống trông chừng bà.

 

Rồi chạy băng băng xuống tầng dưới.

 

Bầu trời tối dần, những ngọn đèn đường dần bật sáng, Trương Dĩ Kiều và tôi đi dạo quanh tòa nhà.

 

"Tôi đã thấy liên kết gây quỹ của cậu."

 

Nên cậu đến đây để bố thí cho tôi phải không? Tôi thực sự rất muốn thốt ra câu này nhưng tôi chỉ đành giả câm.

 

Bây giờ, tôi thực sự rất cần sự bố thí của cậu ta.

 

“Ba tôi kiếm đủ tiền rồi, hiện tại muốn xây dựng một hình ảnh tốt cho công ty, nên tôi liền nghĩ đến cậu.”

 

"Cảm ơn đã nghĩ đến gia đình chúng tôi."

 

“Ba tôi sẽ trả học phí, chi phí sinh hoạt và chi phí y tế cho mẹ cậu.”

 

“……Cậu muốn tôi làm gì?”

 

Trương Dĩ Kiều nhìn tôi, hai mắt sáng lấp lánh, tôi đưa tay ra sau lưng.

 

Tìm nút áo lót của mình.

 

Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi và nói: “Cậu đi Bắc Kinh học đi.”

 

"Tại sao?"

 

"Vì tôi đáng đời, vì tình cảm của tôi hèn mọn."

 

"……"

 

"Cảm ơn chiếc áo lót của cậu, nó khiến tôi bớt buồn hơn khi bị từ chối."

 

"Cậu thật biến thái."

 

"Tôi không phải người tốt, cậu cũng vậy, chúng ta quả là một cặp đôi hoàn hảo."

 

"Tôi sẽ không cảm động đâu."

 

"Lâm Hàm Thanh!" Cậu ta cao giọng: "Nói cái gì hay ho đi."

 

"Cảm ơn tiền của cậu."

 

“……Được rồi, tôi đê tiện, thực sự rất đê tiện.”

 

Một chiếc ô tô từ xa trờ tới.

 

Trương Dĩ Kiều bước tới, có người mở cửa cho cậu ta.

 

Cậu ta quay đầu lại: “Tôi tiễn cậu nhé?”

 

Tôi cạn lời: “Nhà tôi ở ngay trên lầu.”

 

Cậu ta đột nhiên nói: “Tôi không có dùng tiền tìm chuyên gia hội chẩn để ép cậu hẹn hò với tôi.”

 

Tôi nói: "Ừ, cảm ơn."

 

“Điều này chứng tỏ tôi cũng không quá khốn nạn, phải không?”

 

“Cậu vội tới đây để tranh công sao?”

 

"Tôi có công chẳng lẽ không được nhận? Cậu nghĩ tôi là thánh nhân à?"

 

Tôi không nói gì, nghe cậu ta chửi thầm một tiếng:

 

"Được thôi, tôi gặp quả báo rồi, Lâm Hàm Thanh, đi đây."

 

Sau này tôi mới biết, cậu ta đã ra nước ngoài.

 

Cuối tháng 8 năm đó, tôi và mẹ rời thị trấn nhỏ.

 

Lần đầu tiên chúng tôi đi máy bay.

 

Lúc máy bay bay lên mây, mẹ tôi sợ đến nỗi không dám mở mắt.

 

Tôi gọi bà: "Lâm Mỹ Duyên, nhìn kìa."

 

Đôi mắt bà híp lại thành một đường thẳng, miễn cưỡng nhìn theo hướng ngón tay tôi.

 

Rồi càng mở càng to, càng mở càng tròn.

 

Đó là một buổi hoàng hôn rực rỡ, cả bầu trời được nhuộm một màu cam hùng vĩ.

 

Hoàng hôn rực rỡ như biển mây đã mất đi sự cuồng nhiệt.

 

Sắc trời từ trên xuống dưới là sự chuyển đổi của thang màu từ tím than đến vàng tươi, đẹp đến choáng ngợp.

 

Mẹ dán mặt lên cửa sổ, ngắm đến mê mẩn.

 

“Mẹ ơi, mẹ có thích không?” Tôi tự lảm nhảm: “Thế giới này thật đẹp, con yêu nó quá.”

 

Tôi đang cưỡi lên trên thế giới, thu gọn nó trong tầm mắt.

 

Tôi chọn chuyên ngành luật.

 

Giống như những gì năm đó tôi đã nói với Hoàng Vũ Vy: Tôi muốn trở thành luật sư.

 

Tôi muốn mở đường để thoát khỏi mớ bòng bong cho những cô gái như tôi.

 

Nói với những người sinh ra trong bùn lầy rằng trên đời này có luật lệ.

 

Hãy vận dụng luật đúng cách để bảo vệ chính mình.

 

Mẹ tôi đang ở bệnh viện, được các nhân viên y tế chăm sóc tỉ mỉ tận tình.

 

Tôi đang ở giảng đường đại học, tay cầm chặt chiếc bút.

 

Ở nơi này không ai biết đến quá khứ đen tối, xấu xí của tôi, là một thế giới hoàn toàn mới.

 

Bộ n.g.ự.c đầy đặn của tôi không còn là đối tượng để chế giễu nữa.

 

Nó vẫn khỏe, là một phần của tôi, tôi thích nó, nó rất đẹp.

 

Tôi tham gia vào một câu lạc bộ, mỗi cuối tuần đều xuống phố để phổ biến pháp luật.

 

Đàn anh trưởng câu lạc bộ rất quan tâm tôi, mỗi lần hoạt động kết thúc, đều mời tôi cùng đi ăn.

 

Thiết Mộc Lan

Tôi lịch sự từ chối anh, rồi bắt tàu điện ngầm tuyến số 3 về thăm mẹ.

 

Lần đầu đến Bắc Kinh, tôi đã tìm hiểu hai thứ: một là thủ tục lên máy bay, hai là cách đi tàu điện ngầm.

 

Bây giờ, giống như tất cả những người đang vội vã trên đường, tôi đi qua cổng một cách thuần thục.

 

Khoảnh khắc hòa mình vào đám đông, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

 

May mắn thay, tôi đã không đi sai đường.