"Trả lại cho cậu, tự giữ lấy mà tiêu."
"Tại sao?"
"Lúc đó có người trả thay cho cậu rồi - nếu không cậu đã bị kiện rồi."
"Ai?"
"Tôi không muốn cho cậu biết tên của người này."
"Tôi biết rồi."
"Lâm Hàm Thanh, sao tôi lại ngu đến vậy chứ?"
"Tôi không biết."
Cậu ta gửi lại một cái icon mặt mèo con đang khóc.
Chàng trai này vẫn cứ thích giả vờ.
“Chi phí chữa bệnh của mẹ tôi quá cao, tôi phải tiết kiệm thêm vài năm nữa, tôi sẽ tính thêm lãi.”
“Đó là vì ba tôi muốn xây dựng hình ảnh tốt cho công ty, không cần phải trả.”
"Ở bên đó nếu cậu cần tôi giúp đỡ, có thể gọi cho tôi."
"Tôi cần một cô bạn gái, cậu giúp tôi với."
"Xin lỗi, chúng ta không thể."
"Tôi gặp chuyện mới có thể gọi cho cậu sao? Trông tôi giống loại người như vậy à?"
"Tôi không có nghĩ về cậu như vậy."
"Được thôi, vì muốn được gọi điện thoại cho cậu, tôi quyết định sẽ làm chút chuyện."
"Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng có làm."
"Tôi mới nói đùa có chút xíu cậu đã cho là thật, cậu rõ ràng coi tôi là người như vậy!"
"Không có."
"Có!"
Ba mươi nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ, đặc biệt là đối với Châu Ứng Hòe.
Tôi gọi một cuộc điện thoại.
Dạo này bận rộn nên đã lâu rồi tôi không gọi điện cho Châu Ứng Hòe.
Chưa kể đến anh cũng không thích bị tôi làm phiền.
Cuộc gọi được nhận, lòng bàn tay cầm điện thoại của tôi bắt đầu đổ mồ hôi, tôi ngập ngừng gọi: “Thầy Châu?”
Người phụ nữ ở đầu bên kia nói với giọng đặc sệt: "Hoài Tử, học trò của con à?"
Sau một chuỗi âm thanh ồn ào huyên náo, người phụ nữ nói với tôi: “Nó nói nó đang bận, không có thời gian nghe điện thoại.”
Rồi bà vội vàng cúp máy.
Đáy lòng tôi nặng trĩu, vì tôi đã quá quen với tiếng động ồn ào ở đầu bên kia điện thoại.
Lúc mẹ tôi nằm viện, tôi thường xuyên nghe thấy âm thanh này.
Tiếng rót nước, tiếng kéo khung giường lên, tiếng nức nở và tiếng rên rỉ……
Châu Ứng Hòe nhập viện rồi, tại sao chứ?
Tôi biết dạ dày của anh không tốt.
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng tôi.
Tôi bấm số điện thoại gọi cho Hoàng Vũ Vy, hỏi thăm cô ấy vài câu.
Cuối cùng tôi hỏi: “Cô Hoàng, sao cô không cho em biết chuyện của thầy Châu?”
"Thầy Châu không cho cô nói." Hoàng Vũ Vy thở dài: "Anh ấy biết em đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh."
Tôi nói tiếp: “Hồi đó em đã bảo thầy ấy phải chú ý nhiều hơn đến vấn đề dạ dày của mình rồi.”
"Đúng đó. Không ngờ anh ấy còn trẻ như vậy mà đã……cho nên không thể cậy mình còn trẻ mà làm liều được."
"……"
"Hàm Thanh, đừng chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền, phải biết tự chăm sóc bản thân nữa, biết chưa?"
"Em biết rồi, cảm ơn cô."
Tôi cúp máy, bắt đầu tìm vé tàu gần nhất, rồi xin thầy hướng dẫn nghỉ phép.
Châu Chi Tử vừa đi làm thêm về, hỏi tôi: “Cậu định đi đâu vậy?”
"Đi thăm anh trai cậu." Tôi không thèm ngẩng đầu lên: "Anh trai cậu ở bệnh viện nào? Cho tôi biết số phòng."
Cô ấy mắt chữ o miệng chữ a: "Cậu, sao cậu biết……"
"Anh cậu còn có tên khác là Châu Hoài Tử, rất giống với tên cậu, anh ấy còn biết mình học luật - mình chưa bao giờ nói qua với anh ấy."
"Cậu biết từ khi nào vậy?"
“Vừa rồi lúc mình gọi cho anh trai cậu, người bắt máy chắc là mẹ cậu nhỉ.”
"Ừ!"
"Thời gian qua anh cậu đã làm gì vậy?"
"Ra bài kiểm tra cho các trung tâm dạy thêm, tư vấn có thu phí, livestream nhận donate."
"Hả?" Tôi không tin vào tai mình: "Livestream cái gì?"
"Cậu đừng nghĩ bậy." Châu Chi Tử xua tay: "Anh ấy giúp sinh viên đại học giải tích phân."
"……"
32
Đến khi gặp lại Châu Ứng Hòe, cuối cùng anh cũng ngừng trốn tránh.
Anh vừa làm phẫu thuật cắt bỏ dạ dày, hiện đang nằm trên giường bệnh.
Mùa đông năm ngoái, anh đi nội soi dạ dày, được chẩn đoán mắc bệnh u.n.g t.h.ư dạ dày giai đoạn giữa.
May mà phát hiện kịp thời, vẫn có thể điều trị.
Mẹ anh nhìn thấy tôi liền đứng dậy: “Tới rồi à.”
"Con là học trò của thầy Châu."
“Cô biết, nó có kể với cô, nói con rất giỏi, học luật.”
"……"
"Cô ra ngoài mua đồ ăn, con nói chuyện với nó đi."
"Cảm ơn cô."
Tôi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cái đầu trụi lủi của Châu Ứng Hòe.
Thì ra anh cũng có lúc bối rối.
Tôi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Em tưởng anh sẽ luôn bình thản ung dung."
"Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường."
"Anh không tầm thường, anh bị trọc đầu vẫn đẹp trai hơn Trương Vệ Kiện gấp mấy lần."
"……Em trở nên vui tính hơn rồi."
"Em đã là người lớn từ lâu rồi, Châu Ứng Hòe, đừng coi em như con nít."
Tôi cho anh xem điện thoại.
“41.172 tệ này, anh lấy dùng đi.”
"Tôi ——"
"Đừng từ chối em, số dư coi như tiền lãi của ba mươi nghìn tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-19.html.]
“Em coi tôi là người cho vay nặng lãi à?”
"Ước gì anh cho em vay nặng lãi, như thế em đã không thích anh đến vậy rồi."
Bầu không khí rơi vào trầm lặng.
Phòng bệnh của Châu Ứng Hòe không phải là phòng đơn.
Giữa các giường bệnh chỉ cách nhau một tấm màn mỏng.
Người đến thăm bệnh rất nhiều.
Mọi người nói những chuyện vặt trong gia đình, có người khóc, có người cười, người thì rót nước.
Tiếng gọt trái cây, tiếng xem video.
Ồn ào, náo nhiệt, có tiếng trẻ con nô đùa ngoài cửa.
Tất cả cộng lại cũng không bì được tiếng tim đập rộn ràng của tôi.
Tôi giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm rèm trắng bị gió thổi bay.
Như một con chim bồ câu trắng khổng lồ vỗ cánh trên n.g.ự.c tôi.
Mùa xuân đến, bên ngoài phòng bệnh tràn ngập một màu xanh mướt, những chồi non mới nhú và những chiếc lá khô thân mật dựa sát vào nhau.
Tôi hỏi: “Châu Ứng Hòe, anh có thích mùa xuân không?”
Anh như được ân xá: “Hữu Tài nhất định không thích, nó bị triệt sản ngay mùa xuân.”
Tôi không buông tha anh: “Em thích, vì gió xuân mưa nhuận.”
“……Em muốn ăn táo không?”
"Em không ăn táo, em đang tỏ tình, anh nghe rõ chưa?"
"Tôi là thầy của em."
“Em đã hai mươi mốt tuổi rồi, chỉ kém anh tám tuổi thôi.”
“Khi em mười bảy tuổi, tôi đã hai mươi lăm rồi.”
"Em hai mươi mốt, anh hai mươi chín. Em bốn mươi, anh bốn mươi tám."
"……"
"Em chín mươi, anh chín mươi tám, khác nhau nhiều lắm sao?"
"Nhiều."
“Đến lúc đó, chúng ta đều già như nhau, có gì khác biệt đâu?”
"Em chỉ là ——"
"Em không phải!" Tôi ngắt lời anh: "Em thừa nhận lúc trước em có thiện cảm với anh phần lớn xuất phát từ sự thiếu thốn tình thương của bố."
Châu Ứng Hòe không nói gì.
“Bố dượng tuy là kẻ cặn bã nhưng trong lòng em vẫn tràn đầy khao khát được có một người bố.”
"Lúc đó, em đang tìm kiếm một người để ngưỡng mộ.”
“Sau đó, em tìm được anh. Anh bao dung, nhường nhịn, cho em cảm giác an toàn, giống như người bố trong trí tưởng tượng của em.”
"Em hy vọng anh sẽ yêu em như một người bố."
"Nhưng bây giờ không như vậy nữa." Tôi đổi chủ đề: "Châu Ứng Hoè, em không còn là con nhóc ngu dốt, đầu óc hạn hẹp nữa, em có đủ kinh nghiệm và trải nghiệm để hiểu rõ cảm xúc của bản thân, em biết tình cảm của em đối với anh không phải chỉ xuất phát từ sự ngưỡng mộ và say mê của một đứa bé đối với người lớn, em thích anh, với tư cách là người lớn."
Anh lặng lẽ nằm đó, nhìn tôi nói chuyện.
Cũng giống như lúc trước, lặng lẽ nhìn tôi sửa lại những câu sai, ngày ngày nghe tôi phàn nàn.
Tôi nói chắc nịch: “Anh cũng thích em.”
"Sao em lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì anh không hề phủ nhận, mà anh hỏi em, tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Em thật thông minh - thực sự đã dùng nó vào việc học."
"Có một điều em luôn muốn hỏi anh, ngày em thi rớt về, có phải anh đang đợi em không?"
"Tôi không có đợi em."
“Nhưng lúc vừa về nhà, anh đã nấu sẵn hai phần mì rồi.”
"Đừng nói nữa."
Châu Ứng Hòe cúi đầu nhìn ống truyền dịch trên mu bàn tay: “Đừng nói tiếp nữa, Hàm Thanh.”
"Em hiểu rồi."
Tôi hiểu rồi, Châu Ứng Hòe.
33
Tôi ở lại thị trấn vỏn vẹn ba ngày.
Tôi đến thăm mẹ.
Bà đang tham gia khiêu vũ ở quảng trường, thường bắt cặp cùng dì Tống.
"Nhảy vào buổi sáng, trong công viên không có ai."
Bà ấy đã nói như vậy, tôi biết, bà ấy vẫn còn hơi sợ người khác.
Con người phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.
Đây là điều tôi đã học được trong suốt thời niên thiếu của mình.
Tôi đưa cho mẹ một cuốn sổ tay phổ cập pháp luật.
Trước khi rời thị trấn, tôi đã gọi cho Trương Dĩ Kiều.
"Xin lỗi, lúc trước tôi nói sẽ trả lại tiền……"
"Không cần trả lại."
Thiết Mộc Lan
"Hiện tại Châu Ứng Hòe cần tiền nên thời gian trả nợ của tôi sẽ hơi chậm."
"Lâm Hàm Thanh."
"Ừm."
"Sao cậu xấu tính thế?"
"Xin lỗi."
“Cậu biết là tôi nghe được lý do sẽ tha thứ cho cậu, phải không?”
"……"
“Giống như năm đó, rõ ràng cậu không cần phải ném áo n.g.ự.c vào mặt tôi, nhưng cậu vẫn làm, cậu cố ý.”
"Đúng."
"Cậu ỷ vào việc tôi thích cậu, cố ý cho tôi nếm chút ngọt ngào, cậu biết tôi sẽ luôn chạy theo cậu!"
"Xin lỗi."
"Cậu có biết tại sao tôi lại kêu ba tôi tố cáo Châu Ứng Hòe không?"
“Cậu ghen tị với thầy ấy.”
"Đúng vậy! Bởi vì tôi cmn ghen tị vì thầy ấy được cậu thích!"
"Đừng khóc."
"Tôi không có khóc, tôi, tôi thực sự phục cậu rồi, sao tôi không phát hiện sớm hơn rằng cậu ưa mềm mỏng chứ cứng rắn không ăn thua chứ?"
"……"
"Này, bệnh của Châu Ứng Hòe thế nào rồi?"
"Phẫu thuật rất thành công."
"Tiếc vậy, vừa nãy tôi còn trù thầy ấy mắc bệnh nan y."