"Bùi huynh, ngươi không phải kẻ dễ bị sắc đẹp làm mờ mắt. Hiện giờ chính là lúc then chốt trong vụ án tham ô nhận hối lộ, ngươi lại thu nhận con gái nhà ông ta, đây là… định nương tay sao?"
Giọng Bùi Thần lạnh lẽo:
"Liên quan gì ngươi?"
Người kia cười khẩy:
"Ta chỉ hơi tò mò, là nữ tử như thế nào mà có thể ở dưới tay Diêm Vương còn giữ được mạng đây?"
Hai người bọn họ còn đang lải nhải gì đó.
Trong đầu ta lại vang lên lời dạy của tỷ tỷ ở Quần Phương Các:
"Nắm được hai lạng thịt dưới háng nam nhân, chính là nắm được mệnh môn của hắn."
Nắm lấy sao?
Ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Bùi Thần, chần chừ đưa tay, lần theo đùi trong mà mò vào.
Người nam nhân khẽ hừ một tiếng.
Hắn lập tức bắt lấy cổ tay ta.
Ta theo phản xạ kinh hô một tiếng.
Hắn cúi đầu, ánh mắt đầy khó tin nhìn ta.
Trong phòng yên lặng hồi lâu.
Người ngoài cửa cố nhịn cười:
"Bùi huynh đây là…?"
Sắc mặt Bùi Thần tối sầm lại, nghiến răng nói:
"Cút."
5
Bùi Thần kéo ta ra khỏi gầm án thư.
Hơi thở hắn dồn dập, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
Ta lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình, vội vàng xin lỗi:
"Thiếp… thiếp xin lỗi."
Hắn im lặng hồi lâu, sau đó cầm một cuốn sổ từ trên bàn, hỏi:
"Đã từng đọc sách, biết chữ không?"
Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
"Biết, nhưng không nhiều."
Từ nhỏ, trong nhà không cho ta đi học đường, mọi chữ nghĩa ta biết đều là tự mình ôm sách học lén, có nhiều chữ cũng không rõ ràng.