Hôm nay sau giờ đóng cửa, Thẩm Duy An giúp ta cất dọn các mẫu hàng vào tủ.
Ta ngồi trên ghế, ngập ngừng mở lời:
"Thẩm đại nhân, những ngày qua chắc hẳn ngài cũng nghe được không ít lời đồn."
"Ta là một phụ nhân đã có chồng, vốn không quan trọng. Chỉ là ngài, một nam tử thân thế thanh bạch, tiền đồ sáng lạn, nếu bị cuốn vào chuyện này, e rằng sau này sẽ khó nghị thân."
Bóng lưng Thẩm Duy An khẽ cứng lại.
Hắn im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Ta không sợ."
"Tâm ý của ta… nàng hẳn đã biết rõ."
Ta thở dài, đáp:
"Thẩm đại nhân, ta rất yêu phu quân của mình, chưa từng nghĩ đến chuyện tái giá."
"Nhưng hắn đã c.h.ế.t rồi."
Giọng ta kiên định:
"Chết rồi, ta vẫn yêu!"
Thẩm Duy An sững người.
Ta cũng sững người.
Hắn sững sờ vì câu nói của ta.
Còn ta sững sờ vì ta thấy được Bùi Thần.
Trên vai hắn phủ đầy tuyết trắng, hơi thở gấp gáp.
Con ngựa ngoài cửa cũng thở phì phò.
Ta chậm rãi đứng lên, trong lòng có chút chột dạ.
Thẩm Duy An quay lại nhìn, lập tức đứng chắn trước mặt ta, nói:
"Công tử, cửa tiệm đã đóng rồi."
Bùi Thần không đáp, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào ta, sau đó thẳng tay đẩy Thẩm Duy An ra.
Thẩm Duy An tức giận, cầm lấy cây chổi bên cạnh định đuổi người.
Nhưng Bùi Thần lại bẻ gãy cây chổi ngay tại chỗ.
Lúc này, ta mới hoàn hồn, vội kéo tay Thẩm Duy An lại, nói:
"Thẩm đại nhân, ta quen biết hắn."
"Ngài về trước đi."
Thẩm Duy An không yên tâm, đi được vài bước lại quay đầu, dặn dò:
"Ta ở ngay đối diện, có chuyện gì cứ gọi ta."
Nhất Phiến Băng Tâm
14
Trong tiệm lúc này chỉ còn lại ta và Bùi Thần.
Sắc mặt hắn đáng sợ đến mức khiến ta lạnh sống lưng.
Đây là lần đầu tiên ta thực sự hiểu tại sao người ở thành Trường An lại sợ hắn như rắn độc, và vì sao họ gọi hắn là "Diêm Vương sống".
Ta lùi lại vài bước, khẽ nói:
"Bùi đại nhân, ngài có gì muốn nói thì nói đi, đừng nhìn thiếp như vậy."